Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống, cũng bước chầm chậm bên cạnh anh trong đêm lạnh trên đường phố vắng người.
Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô nói rất nhẹ nhàng: “Anh vốn nghĩ, có cô ấy thì
em sẽ an toàn hơn một chút, là anh ích kỷ, anh chỉ muốn bảo vệ em không
muốn để em phải chịu những lời dị nghị.”
Thẩm Tinh Không mím chặt môi, lồng ngực cô như nghẹt thở, cô lắc đầu: “Chú làm vậy....cô ấy rất
đáng thương, cô ấy và chú, mọi người đều chúc phúc cho hai người.....”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng: “Anh không cần ai chúc phúc, anh chỉ muốn có
được người anh muốn. Tiểu Tinh, vừa nãy em đã đẩy anh ra anh rất tức
giận, anh không muốn còn có lần sau nữa.”
Thẩm Tinh Không nhìn
làn hơi cô thở ra từ miệng, nhìn những bông hoa tuyết nhỏ tí dưới đất,
cô có chút hoảng sợ: “Thẩm Chi Diệu....tại sao chú cảm thấy chúng ta có
thể....”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô nói: “Không có tại sao cả, em là
của anh, ngay từ lúc em tới bên cạnh anh anh đã không cho em thoát khỏi
tay anh rồi.”
Thẩm Tinh Không đột nhiên co người lại, cô không có cách nào để có thể nói chuyện với người đàn ông này, anh chỉ làm cho cô sợ hãi, anh cũng không cho cô có cơ hội lựa chọn, anh chỉ biết ra mệnh
lệnh và bắt người khác phải phục tùng.
Thẩm Tinh Không rút tay ra khỏi tay anh, cúi đầu xuống, nói trịnh trọng: “Nhưng tôi sẽ không chấp
nhận chú, bất luận đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không coi chú là
một người khác giới có thể tiến tới....tôi, tôi không hiểu tại sao cái
cảm giác không có tôi thì không được đó nó từ đâu ra....tôi cũng không
muốn biết, tôi.....chú hiểu không, giống như việc chú không yêu Thẩm Chi Mi, tôi cũng....không yêu chú....”
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu tối sầm lại lạnh lùng, nhìn Thẩm Tinh Không nắm chặt hai tay lại, anh từ từ
nói: “Anh không cần em yêu, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi.
Thẩm Tinh Không cảm thấy anh không thể thuyết phục được, cô tháo đôi gang
tay ra vứt cho anh: “Chú ép tôi đi, éo chết tôi rồi thì tâm nguyện của
chú sẽ thành hiện thực.”
Thẩm Chi Diệu nhìn đôi găng tay rơi dưới đất, anh đơ người ra vài giây rồi mới từ từ cúi người xuống nhặt.
Bầu trời tuyết vẫn rơi, cái mùa lạnh giá nhất cũng đã tới rồi.
********
Nhận được điện thoại của Thẩm Chi Diệu, Lạc Đơn Thụy thực sự rất vui mừng.
Anh hẹn cô ta tối sẽ gặp ở nhà hàng, cô ta nghe giọng nói thờ ơ của anh
không giống với thường ngày, trong lòng cô ta có chút bất an, nhưng vẫn
trang điểm xinh đẹp, và đi tới điểm hẹn rõ sớm.
Trên bàn đặt
những chiếc đĩa sứ rất tinh tế, ở giưã là một ngọn nến đỏ đặt trong một
cái giá hình hoa sen, cô ta nhìn mà có chút ngây người ra.
ở bên Thẩm Chi Diệu bao nhiêu năm như vậy nhưng dường như anh chưa từng chủ
động tìm cô ta, có những lúc cô ta cảm thấy thật nhạt nhẽo, mọi người
vẫn nói, nếu như một người đàn ông thực sự yêu bạn thì bạn sẽ cảm nhận
thấy, thế nhưng cảm giác của cô ta rõ ràng đã nói với cô ta rằng anh
không hề yêu cô ta, anh có còn yêu người đó không cô ta cũng không dám
khẳng định, ít nhiều cô ta cũng biết một chút chuyện trước đây của anh,
trong lòng cũng biết, nếu như anh lại yêu ai nữa thì dường như là điều
không thể.
Nhưng anh vẫn là tròn những việc với tư cách là một
tình nhân, sinh nhật cô ta anh đều nhớ, những món quà anh tặng đều vô
cùng hoàn hảo, nhưng chỉ là không có lòng, cô ta biết nếu không phải là
thư ký chuẩn bị quà, sinh nhật lưu trong lịch điện thoại thì anh căn bản sẽ không nhớ.
Kiên trì tới nước này, ngoài việc điều kiện của
anh tốt tới mức hiếm tìm được người thay thế, còn một điều nữa đó là
Thẩm Chi Diệu là người đàn ông làm cho phụ nữ có cảm giác vô cùng hài
lòng, anh có thể đáp ứng vô hạn những vinh hoa của phụ nữ, anh là một
đối tượng hoàn hảo mà cô ta không muốn bỏ qua, mấy năm nay, cô ta chịu
đựng tất cả những người phụ nữ mà đã từng đến bên anh, cô ta đều vượt
hết mọi chông gai và càng không có lý do gì mà từ bỏ giữa chừng.
Cô ta yêu thích anh, thậm chí là yêu anh điên cuồng....
Cô ta dùng bàn tay chơi đùa với ngọn nến đó, đang suy nghĩ thì Thẩm Chi Diệu liền tới.
Lạc Đơn Thụy cười thật tươi đứng dậy nhìn anh nói: “Có phải đường tắc lắm
không? Tuyết mới rơi có một chút mà giao thông đã ách tắc như vậy rồi.”
Thẩm Chi Diệu không cởi áo khoác ra, anh chỉ ừm một tiếng thờ ơ, uống một
ngụm cà phê mà cô ta gọi, anh suy nghĩ một lát rồi từ trong túi rút ra
một chiếc hộp nhỏ rất đẹp, đẩy về phía cô ta: “Tuần sau là sinh nhật em, đây là quà.”
Lạc Đơn Thụy đơ người ra, cô ta cầm chiếc hộp lên
rồi nói: “Có phải hơi sớm không, tuần sau cùng nhau ăn cơm là được rồi!
anh còn muốn là người đầu tiên tặng quà em chắc?”
Thẩm Chi Diệu mím môi khẽ cười.
Trong lòng Lạc Đơn Thụy cảm thấy bất an, cô ta đặt chiếc hộp xuống, nhìn thẳng vào mặt anh: “Mặt anh sao thế? Ai cào anh đấy?”
Thẩm Chi Diệu nhướn nhướn mày: “Không cẩn thận nên bị thôi, em không mở hộp ra xem quà à?”
Lạc Đơn Thụy hức một tiếng: “Rõ ràng là tay con gái cào, mục tiêu mới của
anh xem ra cũng không vừa, nhị Thẩm thiếu gia cũng có lúc thế này á?”
Thẩm Chi Diệu hơi cúi đầu xuống: “Cô ấy luôn đối xử với anh như vậy.”
Lạc Đơn Thụy cắn môi, vẻ mặt u sầu, mở chiếc hộp ra, chỉ nhìn thấy bên
trong là một chiếc chìa khóa màu bạc bóng loáng tinh tế, bên cạnh còn có một tờ giấy hình vuông, cô ta mở tờ giấy ra, hai mắt tròn xoe, vui mừng nhìn người đàn ông phía đối diện và cười, không kìm được mà đứng lên
ghé người về phía anh, hôn lên má anh một cái: “A Diệu! Dự án lần này
anh thực sự dùng nguyên liệu của công ty anh họ em rồi à? em năn nỉ anh
lâu như thế sao tới bây giờ anh mới chịu đồng ý! Đáng ghét!”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ta: “Thực ra cũng không phải cố ý lần lữa, những
chuyên viên kia đã làm đánh giá rất lâu, thực lực công ty anh họ em cũng không yếu, anh cũng chỉ là dùng ân tình để nói chúc mừng sinh nhật em.”
Lạc Đơn Thụy cẩn thận gập tờ hợp đồng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy chiếc chìa khóa này là cái gì?”
Thẩm Chi Diệu cười, uống một ngụm nước: “Lần trước chẳng phải em nói, phòng ở Madrid khá tốt à, anh đã tìm một căn cảnh quang đẹp nhất để tặng cho
em, con gái, có ít tài sản bất động sản cũng tốt.”
Lạc Đơn Thụy nắm chặt lấy chiếc chìa khóa đó nhìn anh mà bàn tay run lên: “A Diệu...anh làm thế này là có ý gì?”
Thẩm Chi Diệu đặt cốc xuống, đứng lên, hôn lên má cô ta một cái rồi nói:
“Trời lạnh đường trơn, em lái xe về nhà cẩn thận một chút, sau này gặp
khó khăn gì thì gọi điện cho anh.”
Lạc Đơn Thụy đứng phắt lên, cơ thể run lên bần bật nhìn anh đi ra ngoài, cô ta không kím nén được và
gọi với theo: “A Diệu, em đã làm sai điều gì?”
Thẩm Chi Diệu dừng bước lại, quay đầu nhìn cô ta, khẽ lắc đầu: “Em rất tốt, chỉ là anh không muốn làm lỡ dở em.”
Lạc Đơn Thụy cảm thấy lý do chia tay này thật nực cười, cô ta nghe xong
liền ngồi phịch xuống ghế một lúc, khi ngẩng đầu lên thì không còn thấy
bóng dáng anh đâu nữa. Cuối cùng cô ta vẫn không can tâm và đứng lên và
chạy ra ngoài đuổi theo.