Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 139: Chương 139: Không Liên Quan Tới Tớ




Bữa tiệc chúc mừng được tổ chức trên một tầng của khách sạn.

Cả một tầng được thuê trọn, rất lớn, đứng ở phía bên này mà gần như không nhìn rõ phía bên kia.

Thẩm Tinh Không và Triển Lam là hai người khác biệt nhất, những cô gái khác đều có tính toán và đi mua ngay cho mình những bộ quần áo mới để thay ra, xanh xanh đỏ đỏ hết lượt, vốn đã trẻ trung xinh đẹp bây giờ cứ đi qua đi lại ở nơi thế này tuy nhìn còn non nớt nhưng cũng chỉ xem như là những nét trang trí cho buổi tiệc thôi. Rất nhanh,mỗi cô gái đều bắt chuyện hoặc tìm được đối tượng nói chuyện cùng, ở nơi này, khắp nơi đều là những người thành đạt có tiếng tăm – đều là kim quy cả.

Thẩm Tinh Không và Triển Lam thì chỉ tập trung vào việc ăn, Triển Lam liên tục gắp thức ăn, vừa nhai vừa nói: “Bà nội ơi, cậu nói xem bọn họ chỉ nói chuyện mà không ăn có phải là lãng phí không, cậu nói xem quyết định của tớ có phải là rất đúng đắn không, ngon quá đi mất.”

Thẩm Tinh Không liếc nhìn cô bạn: “Thôi đi, cậu thì chỉ biết có ăn thôi, cậu không đi làm quen với một vài người xem biết đâu lại có cơ hội tốt, tới lúc cậu tốt nghiệp rồi cũng có thể đỡ mất công.”

Triển Lam liếc nhìn phía không xa có một đôi nam nữ đang có vẻ thân mật với nhau, cô gái đó học cùng khóa với bọn họ, người đàn ông chân tay sờ mó lung tung vào người cô gái mà cô ta cũng vẫn cười đong đưa, Triển Lam khẽ cười khinh bỉ rồi nhìn Thẩm Tinh Không: “Thôi tớ cứ ăn no đã, ăn no rồi thì về kí túc, muộn quá lại không có xe bus.”

Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt thuần khiết không chút tính toán của Triển Lam, cô cảm thấy những lời nói vừa nãy của mình dường như thiếu tôn trọng bạn, cô gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Triển Lam rồi cười nói: “Ừm, chúng ta ăn hết rồi cùng nhau đi về.”

Triển Lam liếc nhìn Thẩm Tinh Không: “Thôi đừng có xum xoe nữa, cậu ngốc nghếch vậy không biết sau này tốt nghiệp có thể làm gì nữa, mà tớ nghi ngờ lắm, liệu sau này cậu có bị người khác lừa rồi đem bán đi mất không.”

Thẩm Tinh Không hức một tiếng, trừng mắt nhìn Triển Lam.

Triển Lam đang ăn, đột nhiên hất cằm ra hiệu cho cô: “Mau nhìn xem, đó chẳng phải là ông chủ đẹp trai mà đứng trước cậu lúc sáng à? bị quấn lấy rồi, Kế Hoa chứ ai, ra tay đúng là nhanh thật.”

Thẩm Tinh Không quay đầu sang nhìn liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu mặc trên người một bộ lễ phục màu xám bạc đứng ở phía không xa, đứng bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, tới mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, cô gái đó là Kế Hoa – học ở khoa ngoại ngữ, nổi tiếng tham vọng, bây giờ cô ta đang đứng cạnh Thẩm Chi Diệu, nụ cười của cô ta uyển chuyển, đong đưa.

Thẩm Tinh Không đột nhiên nắm chặt lấy chiếc cốc, cô thở dồn dập, nói vẻ tức giận: “Cái gì đấy! ở cái nơi đông người thế này mà không biết giữ thái độ trang nghiêm một chút!”

Triển Lam cười cô: “Ủ ôi, kinh chưa! Trong căn phòng này ở đâu chẳng là người như thế, sao không thấy cậu nổi nóng, sao thế, nhìn anh chàng đẹp trai đó không vừa mắt hay là nhìn Kế Hoa không vừa mắt?”

Thẩm Tinh Không lấy dĩa chọc chọc vào miếng bánh ga tô trong đĩa, hức một tiếng rồi nói: “Liên quan gì tới tớ chứ, tớ cũng giống như cậu, coi thường những cô gái muốn đi theo những con đường tắt như vậy! không biết tự yêu lấy mình!”

Triển Lam ghé sát người vào cô: “Sao nghe cứ như là đang ghen tỵ thế, nói thật lòng nhé, anh chàng đó đúng là hấp dẫn thật đấy, nếu như cậu bị tiếng sét ái tình đánh trúng đầu rồi thì qua đó nói chuyện đi, chúng ta không phải là tham tiền của anh ta, mà là vì tình cảm, cậu đi không? Đi thì tớ đi cùng vậu?”

Thẩm Tinh Không lườm cô bạn: “Ai ghen tỵ! Lại còn vì tình cảm, cậu không sợ Kế Hoa sẽ cho chúng ta một trận à, thôi bỏ đi, anh ta muốn nói cùng ai nói cái gì cũng chẳng liên quan tới tớ.”

Triển Lam nhìn bộ dạng đó của cô thấy có chút kì lạ, liền hức một tiếng: “Thẩm Tinh Không, nói thực lòng nhé, mặt cậu giống như một cái máy ấy, trong lòng cậu nghĩ gì nó hiện hết ra mặt ấy, không che giấu được gì đâu, trong mắt cậu rõ ràng đang có hai chữ ‘ghen hận’ kia kìa.”

Thẩm Tinh Không đẩy cô bạn ra: “Làm gì có!”

Triển Lam cười ha ha: “Thôi thôi được rồi không trêu cậu nữa, da mặt mỏng thật đấy, đỏ hết lên rồi kìa. Cậu dính tình yêu sét đánh với người đó thật đấy à? không được đâu đấy, chúng ta vẫn còn nhỏ, lại không có gia thế, rất dễ bị bọn họ chỉ coi như đồ chơi thôi, cách xa bọn họ một chút vẫn hơn.”

Thẩm Tinh Không nhìn Thẩm Chi Diệu lịch sự, trang nhã đứng nói chuyện với Kế Hoa, lại còn khẽ cười, cô nhìn mà thấy tức giận, chiếc dĩa không ngừng được chọc vào miếng bánh ga tô vô tội cho tới khi nát ra, cô hức một tiếng rồi nói: “Đúng thế! Đều là đồ khốn!”

Triển Lam nhìn miếng bánh ga tô của cô: “Được rồi được rồi! đừng có làm tội miếng bánh nữa, tớ đi vào nhà vệ sinh một lát, cậu có đi không? Tớ quay lại rồi chúng ta xem thế nào về thôi.”

Thẩm Tinh Không vẫn đang hướng ánh mắt về một phía nào đó, cô nói: “Tớ không đi đâu, tớ ở đây đợi cậu, mau lên rồi còn về.”

Triển Lam nhìn cô cười cười rồi rời đi.

Thẩm Tinh Không nhìn Thẩm Chi Diệu và Kế Hoa vẫn đang nói chuyện vui vẻ dường như chưa kết thúc được, trong lòng cô cảm thấy rất rối, cô nghĩ, nhìn bộ dạng anh chắc là tới giải quyết công việc và tới tìm các em xinh đẹp chứ làm gì phải tới tìm cô....

Nhìn một lúc, sau đó điện thoại cô liền đổ chuông, cô cúi đầu xuống nhìn, người đàn ông đó là Đồng Đông Thăng – người lần trước đi tụ tập với Mễ Mễ, anh ta không biết từ đâu mà có được số điện thoại của cô, có việc hay không có việc gì cũng cứ thích tìm cô.

Cô không muốn nhận, đang định tắt máy đi thì liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đang nhấc chân lên đi về phía mình.

Con tim cô đập thình thịch, cô vội vàng bắt máy, giả vờ như đang rất bận và đứng lên rời đi, cô nói với người ở đầu dây bên kia: “Có việc gì vậy?”

Đồng Đông Thăng cười cười: “Tinh Không à? nghe thầy giáo nói các em đi làm thêm trong buổi khởi công khu thương mại à? anh lái xe đi đón em nhé, muộn thế này rồi, em con gái đi về không an toàn.”

Thẩm Tinh Không ghét nhất loại công tử bột kiểu này, bản thân đã không có khả năng kiếm tiền mà vẫn xa hoa mấy tuần lại đổi một chiếc xe, bình thường cô chẳng quan tâm tới anh ta làm gì, nhưng tối nay, cô liếc mắt lên nhìn, mới phát hiện Thẩm Chi Diệu lại bị những cô gái kia quấn lấy, cô gái đó còn nắm lấy cổ tay của Thẩm Chi Diệu lắc đi lắc lại, làm ra vẻ nũng nịu.

Thẩm Tinh Không trong lòng lại thêm một cục tức, cô hậm hực nói với Đồng Đông Thăng: “Được, vậy anh mau tới đi, chúng tôi đang ở cửa khách sạn Tử Kim.”

Đồng Đông Thăng thấy có chút bất ngờ khi cô đồng ý ngay như vậy, anh ta liền đạp chân ga, tăng tốc, nói vui vẻ: “Được, anh tới ngay đây!”

Thẩm Tinh Không cúp máy, cảm thấy bản thân mình thật vô vị, cô đang làm cái gì đây, đúng lúc này Triển Lam quay lại, Triển Lam khoác tay vào tay Thẩm Tinh Không nói: “Cậu ăn no chưa? Chúng ta chuồn đi?”

Thẩm Tinh Không liếc nhìn Thẩm Chi Diệu, anh dường như không chịu được nữa rồi, liền bỏ lại cô gái đó và đi về phía cô.

Thẩm Tinh Không vừa sợ lại vừa tức, cô kéo tay Triển Lam chạy đi.

Đi ra khỏi đại sảnh, Triển Lam và cô đều thở hồng hộc, hơi lạnh bay ra cả từ miệng, Triển Lam cười: “He he, Sao tớ cứ cảm thấy có gì đó sai sai, người đàn ông đó hình như là muốn đi tới tìm cậu ấy? tớ mới vào có nhà vệ sinh một lát, cậu đã dùng chiêu trò gì để cho anh ta bỏ Kế Hoa lại mà chú ý tới một cọng cỏ như cậu thế?”

Thẩm Tinh Không véo cô bạn một cái: “Tớ là cọng cỏ? đẳng cấp của tớ kém Kế Hoa nhiều thế cơ à?”

Triển Lam cười ha ha xoa đầu cô: “Không nhiều không nhiều, chỉ là trước mỗi vấn đề hai người có những cách nhìn nhận và xử lý khác nhau, có điều dường như cậu kém hơn cậu ta về cái khoản quyến rũ....”

Thẩm Tinh Không nhứ tay về phía Triển Lam: “Đồ Triển Lam đáng chết! Tớ móc mắt cậu ra bây giờ, đúng là chẳng biết nhìn người gì cả!”

Trong lúc hai người đang đùa nhau thì xe của Đồng Đông Thăng được lái tới, Thẩm Tinh Không nghi ngờ răng anh ta chắc chỉ ở gần đây thôi, bằng không dù có đi máy bay cũng không thể nhanh như vậy được.

Nhìn ra sự hoài nghi của cô, Đồng Đông Thăng đỗ chiếc xe Porsche màu bạc của mình lại, thò đầu ra nhìn Thẩm Tinh Không: “Mau lên xe đi, trên xe ấm hơn, anh đi tới trường em thì thầy giáo bảo em ở đây, anh đã lượn vài vòng quay đây, nghĩ là đợi để đón em, tránh để em bị lạnh.”

Triển Lam đứng bên cạnh co ro lại, ra vẻ rất lạnh: “Được rồi đấy, bọn này gọi xe về cũng được chứ sao, cậu nói như làm như Tinh Không có gì đó với cậu không bằng!”

Thẩm Tinh Không nhìn Triển Lam, lại nhìn Đồng Đông Thăng, cô hơi rụt rè, do dự.

Thực ra cô không thích con người Đồng Đông Thăng, cũng nhìn ra rằng anh ta không chỉ đơn thuần là có thiện cảm với cô, cô nghĩ nếu như ngồi lên xe anh ta liệu anh ta có nghĩ bản thân cô có ý gì hoặc là cô lại phải đáp trả anh ta gì đó...

Cô lại thấy hối hận vì lúc nãy đã bắt điện thoại và còn đồng ý để anh ta tới đón....

Đang do dự, Triển Lam thì suýt xoa vì lạnh, quay ngang quay dọc thế nào rồi lại quay ra nói với Thẩm Tinh Không: “Woa, Tinh Không, cái anh chàng đẹp trai kia cũng ra tới đây rồi này, không phải là tới tìm cậu đấy chứ?”

Thẩm Tinh Không giật mình sợ hãi, cô quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu cũng đang từ đại sảnh bước ra, đảo mắt nhìn bốn phía, đợi tới khi phát hiện ra cô thì sắc mặt anh đã sầm xuống đáng sợ.

Đồng Đông Thăng nghe nói tới anh chàng đẹp trai tới tìm Thẩm Tinh Không liền vội vàng nhìn theo, khi nhìn thấy Thẩm Chi Diệu anh ta nhất thời cũng không nghĩ ra là ai, anh ta lập tức bước xuống xe, đẩy Thẩm Tinh Không vào trong: “Mau lên xe, trời lạnh quá! Anh không làm gì hai em đâu, đều là người quen, bạn bè cả, anh tiễn em về thôi, tuyệt đối không có ý gì cũng không làm gì cả, như thế đã được chưa?”

Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Chi Diệu, cô co người lại trốn trong xe.

Con tim cô đang đập lên như trống dồn, anh đi ra làm gì? Chẳng phải anh đang nói chuyện với Kế Hoa rất vui vẻ à, chẳng phải là giả vờ không biết cô sao, bây giờ lại đi ra đây dọa cô làm cái gì.

Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn, vừa hi vọng anh đuổi theo vừa không muốn anh đuổi theo....

Cô cũng không biết bản thân bị làm sao nữa.

Đồng Đông Thăng đạp chân ga một cái là chiếc xe liền vèo đi.

Cô liếc trộm về phía sau nhìn anh, Thẩm Chi Diệu đứng ở cửa, nhìn về hướng chiếc xe rời đi, không hề chạy đuổi theo, cũng không hề có ý quay đầu đi vào.

Con tim cô lúc này đang trống rỗng, rốt cuộc anh có ý gì?

Suy nghĩ linh tinh suốt chặng đường, cô nhìn con đường xa lạ liền đập tay vào ghế hỏi Đồng Đông Thăng: “Đây không phải là đường về trường chúng tôi, anh đưa chúng tôi đi đâu?”

Triển Lam cũng nói: “Này, anh đã nói là sẽ không làm gì linh tinh thế này là thế nào? Hai người chúng tôi cũng đánh được anh đấy, tôi nói cho anh biết tôi cũng từng học taekwondo đấy!”

Đồng Đông Thăng liền cười rồi nói: “Hai người nghĩ gì thế? Anh muốn đưa các em đi ăn đồ ăn đêm thôi, kiểu tiệc tùng như vừa nãy ăn không no làm sao được, các em muốn ăn vịt nướng hay là canh gà?”

Triển Lam hức một tiếng: “Anh nhầm rồi, hai người chúng tôi ăn no tới mức còn muốn nôn ra ấy, không hứng thú với mấy món anh vừa nói đâu.”

Đồng Đông Thăng nhếch cười vẻ mỉa mai rồi nhìn Thẩm Tinh Không: “Đi cũng đã đi tới đây rồi, thôi thì ăn cùng anh đi, buổi tối anh chưa ăn cơm, ăn xong anh đưa các em về có được không?”

Triển Lam lườm anh ta: “Đồng thiếu gia, lần sau trước khi anh đưa ra quyết định thì nói với hai người chúng tôi một tiếng có được không hả?”

Đồng Đông Thẳng gật đầu lia lại: “Đương nhiên rồi, chúng ta đi ăn đồ nướng nhé, trời này ăn đồ nướng thì ngon phải biết.”

Hai người không nói gì, Thẩm Tinh Không chỉ ngây người ra nhìn ra ngoài phía cửa xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.