Thẩm Tinh Không ngủ một giấc, nằm trên giường của Thẩm
Chi Diệu, lúc vừa mới bắt đầu thì không quen, mùi hương của anh vô cùng
đặc biệt, từng ngửi rồi thì nhất định sẽ luôn nhớ.
Phòng anh sạch sẽ, mát mẻ, có mùi giống như mùi bạc hà hòa lẫn với mùi gỗ nhè nhẹ.
Cô nằm ở đó, xoay người đi xoay lại một lúc sau đó cảm thấy rất an định, chẳng bao lâu cô liền ngủ say.
Khi Thẩm Tinh Không tỉnh dậy, cô ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Bụng cô cũng theo đó mà réo lên ùng ục, cô mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Chi Diệu cùng người làm đang đi vào.
Cô vội vàng lấy tay ấn vào bụng không cho nó kêu lên.
Thẩm Chi Diệu nhìn cô, miệng nhếch cười, anh bảo người làm đặt chiếc bàn gấp lên giường, bày thức ăn lên đó rồi người làm đều lui hết xuống.
Thẩm Tinh Không nhìn bàn ăn đầy thức ăn thịnh soạn cùng với bánh bao, cô nuốt nước bọt ừng ực.
Thẩm Chi Diệu ngồi bên cạnh cô, anh gắp một cái bánh bao đặt vào đĩa, thổi thổi nhìn cô rồi hỏi: “Có còn nhạt miệng không?”
Thẩm Tinh Không nhớ lại lúc nãy mình đã nói gì, vì sĩ diện cô liền rời mắt
khỏi khay bánh bao thơm phức, bĩu môi vẻ không vui coi như đó là câu trả lời.
Thẩm Chi Diệu cười cái tính cách trẻ con của cô, anh đưa đũa cho cô: “Đói rồi thì ăn đi, trước mặt anh, không phải giả vờ.”
Thẩm Tinh Không nuốt nước bọt, cô nhìn đôi mắt biết cười của anh, cũng không thấy có chút sợ hãi gì, với lại thực lòng cô cũng rất đói rồi, nếu tiếp tục giả vờ thì chỉ có thiệt thân thôi.
Cô đỡ lấy đôi đũa, gắp chiếc bánh bao đó lên miệng.
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ăn rất ngon miệng, ánh mắt anh sáng lên sự vui vẻ,
Thẩm Tinh Không cứ khỏe mạnh thế này anh thực sự muốn thương cô tới tận
xương tủy.
Thẩm Tinh Không ăn hết nửa khay bánh, cô cũng đã no
rồi, nhìn anh chỉ nhìn bản thân mình không động đũa cô liền hỏi: “Chú
không ăn à.....”
Thẩm Chi Diệu nhìn nửa chiếc bánh báo cô còn để
lại trong khay, anh đưa tay ra cầm lấy rồi nhìn cô chằm chằm, anh từ từ
cho nửa cái bánh vào miệng.
Mặt Thẩm Tinh Không hơi đỏ lên, cô
không ngờ anh lại ăn cái bánh bao đang ăn dở của cô? Anh là người sạch
sẽ từ trước tới nay đều dùng riêng đồ bát đũa ăn cơm, anh không chê cô?
Nhìn cái bánh bao cắn một nửa nhân rơi ra hết đó cô còn chẳng muốn ăn
nữa là.
Thẩm Chi Diệu dường như đang cố ý vậy, anh từ từ nhai,
hình trăng khuyết cô cắn để lại trên chiếc bánh đều bị anh ăn hết đi
rồi.
Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng anh nheo mắt lại khẽ cười, cô cảm thấy anh đang cố ý, cố ý ăn chậm như vậy, cố ý dùng ánh mắt nheo lại như thế để nhìn
cô ăn.
Thẩm Chi Diệu nuốt nửa cái bánh bao xuống bụng, rút giấy ăn ra lau miệng, nhìn Thẩm Tinh Không đơ người ra nhìn bản thân mình, anh
khẽ mỉm cười, cầm giấy ăn đưa lên miệng cô lau miệng cho cô, nhẹ nhàng
giống như một chiếc lông đang khẽ chạm vào da.
Thẩm Tinh Không
cứng đơ người lại, còn chưa kịp né người đi cô liền nghe thấy bên tai
mình có tiếng nói: “Dám né người cứ để xem anh sẽ xử lý em thế nào....”
Các ngón tay Thẩm Tinh Không bấm vào nhau, để mặc anh ghé sát vào mình giúp mình lau miệng.
Cô nhìn đôi hàng mi của anh đang rủ xuống, chiếc mũi cao và đôi môi hơi mím lại.
Người đàn ông này, thực sự là vô cùng hấp dẫn, ngũ quan hài hòa lại thêm với
ánh mắt sâu lắng, cô nhớ tới hình ảnh nam người mẫu con lai trên tạp
chí, chỉ nhìn thôi mà cũng chảy nước miếng ra rồi. Cằm anh đã được cạo
râu đi, trở nên rất sạch sẽ. Khoảng cách gần khi anh ghé sát vào cô
khiến Thẩm Tinh Không có thể ngửi thấy hơi thở sạch sẽ và mùi nước hoa
nhè nhẹ trên người anh.
Thẩm Chi Diệu bỏ tay ra khỏi khuôn mặt đỏ
ửng của Thẩm Tinh Không, anh khẽ véo vào tai cô một cái, còn chưa đợi cô nói gì thì nghe thấy người làm thông báo ở ngoài cửa, nói rằng Lạc tiểu thư tới rồi.
Thẩm Chi Diệu thần sắc thờ ơ, còn Thẩm Tinh Không
thì lại thấy có chút bực dọc, người phụ nữ đó tới làm gì? Thấy bản thân
cô quay về cô ta liền thấy không thích có đúng không?
Thẩm Chi Diệu đặt giấy ăn xuống, nhìn Thẩm Tinh Không: “Ăn hết thì nằm xuống, lát nữa quay lại anh có lời muốn nói với em.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi, nhìn anh đứng thẳng lưng lên đi ra khỏi phòng, cô cầm đũa lên chọc nát một cái bánh bao.
*******
Sân sau của Thẩm gia.
Lạc Đơn Thụy đứng bên cạnh Thẩm Chi Diệu, nhìn anh mặc một bộ đồ ở nhà đứng trước chiếc lồng bằng sắt, cầm một đĩa thức ăn khá lớn đang dùng tay
cầm lấy những miếng thịt trâu tươi cho vào trong lồng.
Những con
chó sói cướp được thịt thì sủa lên oang oang, còn không cướp được thì
hai mắt đỏ ngầu lên, nhìn bọn chúng đều sẵn sàng trong tư thế tranh
cướp.
Cô ta khẽ cười, nhìn Thẩm Chi Diệu, tiến lại gần ghé cằm đặt lên vai anh, nũng nịu: “A Diệu, mấy ngày nay anh không tìm em rồi,
người ta nhớ anh chết đi được.”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ta, miệng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Vậy sao? Nhớ anh?”
Lạc Đơn Thụy gật đầu, cô ta kiễng chân ghét sát vào anh, vừa cười vừa nói:
“Anh có nhớ người ta đâu, anh là cái đồ đáng ghét không có lương tâm.”
Thẩm Chi Diệu vẫn giữ nụ cười đó trên môi, một tay vòng qua eo cô ta, nhìn
chằm chằm vào mắt cô ta dường như đang muốn nhìn thấu cô ta vậy: “Nhớ
anh nhiều tới thế nào?”
Lạc Đơn Thụy áp sát bộ ngực của mình vào cơ thể săn chắc của anh rồi nói: “Nhớ anh nhiều tới mức ăn không ngon ngủ không yên.”
Thẩm Chi Diệu bật cười, nụ cười đó làm cho Lạc Đơn Thụy trong lòng thấy ngọt ngào, ghé sát vào anh nói: “A Diệu, em nghe người làm nói, anh lại đón
Tinh Không quay về rồi?”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống nhìn cô ta với ánh mắt cũng như đang cười, nhìn vô cùng gần gũi.
Lạc Đơn Thụy lắc lắc cánh tay anh: “Cô ấy quay về vậy còn em thì ở đâu? Lẽ
nào em ở trong phòng anh à? Có trẻ con ở đó, chúng ta làm sao có thể tự
do nồng nhiệt chứ.....”
Thẩm Chi Diệu vẫn cười, ánh mắt và bàn tay anh đều hướng về đĩa thịt, giơ tay lên vứt, một miếng thịt vẫn còn dính máu đỏ tươi luồn vào trong chiếc lồng.
Một con sói hung dữ nhe
răng ra, nó gầm lên và cướp lấy miếng thịt đó. Tiếng rú lên của con sói
làm cho Lạc Đơn Thụy sởn hết da gà, cô ta nhìn Thẩm Chi Diệu, không biết tại sao, rõ ràng là anh đang mỉm cười nhưng lại làm cho cô ta có cảm
giác có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dường như, cô chính là miếng thịt được coi là món ăn ngon vứt cho sói vậy, cô ta nhìn những miếng
thịt tươi còn dính máu trong đĩa, trong lòng không thể không thấy lạnh
ngắt đi.
Thẩm Chi Diệu quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sâu hoắm: “Anh phát hiện, em rất để ý sự tồn tại của Tinh Không.....”
Lạc Đơn Thụy nhìn anh không chớp mắt: “Thì thực sự không tiện mà, chúng ta
là người yêu nhau, những lúc tình cảm với nhau thì đương nhiên là không
thích có người khác ở đó.”
Thẩm Chi Diệu nói thản nhiên: “Vậy thì
không tình cảm trước mặt cô ấy. Tinh Không là trách nhiệm cả đời này của anh, anh không thích người khác nói con bé gì cả, đây là lần cuối cùng
anh nói với em: “Không có người phụ nữ nào có thể thay thế cô ấy.” nhớ
đấy, nếu như làm gì mù quáng thì kết quả sẽ rất thảm.”
Lạc Đơn
Thụy đơ người ra, trong lòng cảm thấy thật hỗn loạn, cô ta hít thở một
hơi thật sâu để làm tâm trạng lắng xuống, cô ta ôm lấy eo anh ghé đầu
vào ngực anh để thử hóa giải sự lúng túng rồi nói: “Làm gì mà phải
nghiêm trọng thế! Em nhớ là được chứ gì, người ta chỉ là nhớ anh quá mà
thôi!”