Chiếc xe chạy trên đường.
Thẩm Tinh Không dựa đầu vào cửa xe, cô cố gắng để giữ khoảng cách càng xa càng tốt với Thẩm Chi Diệu đang ngồi bên cạnh.
Hai chân vắt chéo vào nhau, Thẩm Chi Diệu rút điện thoại ra trả lời
email do thư ký Amanda gửi tới. Thẩm Tinh Không có chút bất an, cô liếc
trộm nhìn anh một cái, nhìn ngang một bên mặt anh, vẫn là sự thờ ơ,
nghiêm khắc như thường ngày. Chắc là anh đang mắng bản thân cô là tự ý
đi thăm Trì Hạo, lại còn suýt nữa để xảy ra tranh chấp....
Cô lại nhìn A Tiến ngồi phía trước mặt với thần sắc lạnh lùng, trên
má còn in đỏ năm dấu ngón tay, Thẩm Tinh Không không phải là kẻ máu
lạnh, tuy là tức giận khi anh nói ra bí mật của cô nhưng thực ra cô biết đó là chức trách của anh, oán trách thì oán trách nhưng nhìn anh phải
chịu đựng cái tát đó, trong lòng cô cũng vẫn thấy thật khó chịu.
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Chi Diệu nói với tài xế một câu: “Về biệt thự.”
Quay đầu sang nhìn Thẩm Tinh Không: “Cô cháu và anh họ về rồi, hôm nay sẽ ăn cơm ở chỗ ông nội.”
Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, cảm thấy bất mãn khi anh ta tự ý đưa ra quyết định.
Ông nội Thẩm Tín Dương có ba người con, ba cô Thẩm Định Đường là anh
cả, người con thứ hai là cô Thẩm Chi Mi, người con trai út chính là Thẩm Chi Diệu đang ngồi bên cạnh cô.
Anh họ là con trai của cô Thẩm Chi Mi, tên là Hiên Trình Tiến. Thẩm
Tinh Không có thể trở thành người thừa kế duy nhất của Tín Dương là vì
cô là người mang họ Thẩm thực sự. Thẩm Chi Mi và Thẩm Chi Diệu đều là
Thẩm Tín Dương có lòng tốt nhận nuôi về ngay từ khi hai người còn bé.
Cô, anh họ, chú, đều chỉ là những người thân trên danh nghĩa, trên
thực tế thì bọn họ không hề có một chút quan hệ nào với cô, cô ghét
những tình thân giả tạo thế này.
Chiếc xe chạy trên đường, Thẩm Tinh Không ngồi quay mắt hướng ra phía cửa, cô vừa lướt qua một hiệu thuốc liền lên tiếng.
“Dừng lại.” Cô vội vàng đập tay vào ghế tài xế: “Đỗ xe xuống, cháu muốn mua một ít đồ.”
Tài xế đi chậm lại, thông qua gương liếc nhìn Thẩm Chi Diệu, A Tiến
cũng nhìn theo, Thẩm Chi Diệu hiếm có mới nở một nụ cười tự nhiên, rồi
tự mình bước xuống xe: “Tôi đi là được rồi.”
A Tiến nhìn Thẩm Chi Diệu đi theo phía sau Thẩm Tinh Không, hai tay
vắt ra sau, cái bộ dạng đó giống hệt như thể Thẩm Chi Diệu mới là vệ
sĩ....
Thẩm Tinh Không xuống xe rồi chạy thẳng vào hiệu thuốc, đến thẳng
quầy nói với nhân viên: “Có loại thuốc nào có thể làm bớt phồng đỏ mà
hiệu quả nhanh nhất không?”
Nhân viên bán hàng nghĩ vài giây rồi quay người đi lấy một túi đá, lại cầm theo thuốc đưa cho cô, cười nói: “Tổng cộng 12 tệ.”
Thẩm Tinh Không nghĩ cũng không nghĩ liền lấy chiếc thẻ ăn trong trường của mình ra.
Nhân viên bán hàng đơ người ra, cầm lấy chiếc thẻ đó, ai mà chẳng
biết huy hiệu của trường Triển Đức nổi tiếng: “Xin lỗi tiểu thư, chỗ
chúng tôi chỉ nhận tiền mặt thôi.”
Thẩm Tinh Không đưa tay vào túi, cô đơ người ra, cô lớn thế này nhưng chẳng bao giờ mang theo tiền mặt theo người, ở trong trường muốn mua gì chỉ cần dùng một chiếc thẻ sinh viên là xong, nếu không đi ra ngoài cô
sẽ không phát hiện ra bản thân mình bây giờ chẳng khác nào một kẻ ngốc,
cô dường như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài bởi Thẩm Chi
Diệu.
Một bàn tay với ngón tay dài kẹp lấymột tờ ngân phía, thản nhiên đưa tới trước mặt nhân viên bán hàng.
Những ngón tay xinh đẹp và thon thả lại sạch sẽ làm cho nhân viên bán hàng ngây người ra, cô nhìn lên liền nhìn thấy khuôn mặt anh tú không
chút biểu cảm của Thẩm Chi Diệu.
Anh là người nổi tiếng, các bản tin tài chính trên truyền hình cùng
với các báo không ngừng đưa tin về anh, chỉ nhìn quan màn hình ti vi
cũng đã thấy anh có cảm giác làm cho người khác thấy ngưỡng mộ, lúc này
nhìn thấy anh cũng vậy, nhân viên bán hàng đột nhiên đầu óc trống rỗng.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là, người đàn ông nàyngoài đời còn đẹp trai ngoài sức tưởng tượng....