Thẩm Tinh Không co rúm người trong một góc, nhìn anh đang cởi trần hướng về phía mình cúi người xuống, cô sợ hãi khóc nấc lên, nước mắt rơi ra
như mưa: “Cháu...cháu không có...cháu tới để hỏi chú, có phải chú giả
mạo thư tay của ba cháu để thu gom cổ phần không, cháu...cháu cũng không cố ý ngủ trên giường của chú đâu....”
Anh là đàn ông.....
Lúc này Thẩm Tinh Không mới ý thức được, anh không chỉ là bề trên, là người chú Hai của cô, nhưng thân phận cốt yếu nhất của anh – anh chỉ là một
người đàn ông....
Nhìn đôi mắt rực lửa như ngưng đọng lại của
anh, theo bản năng Thẩm Tinh Không muốn chạy đi, cô vòng qua người anh
chạy về phía cửa.
Thẩm Chi Diệu nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cổ tay của cô kéo giật lại, áp cô vào tường.
Hơi rượu nông nặc từ miệng anh phả lên mặt Thẩm Tinh Không, mặt anh đỏ bừng lên, cúi đầu xuống nhìn cô chằm chằm, cơ thể anh áp sát vào cơ thể cô,
giọng nói khàn khàn đáng sợ: “Tiểu Tinh....cháu chỉ tới để chất vấn mà
không hề nhớ sinh nhật của chú?”
Thẩm Tinh Không quay mặt sang
một bên né đi ánh mắt và hơi rượu của anh, cô cắn chặt môi, đẩy hai tay
vào trước ngực anh: “Cháu không hỏi nữa....cháu không cần hỏi nữa...chú
bỏ cháu ra....”
Thẩm Chi Diệu bóp vào cằm cô, nâng mặc cô lên,
nhìn chằm chằm vào cô, ngoài sự hoảng loạn ra thì đó lá thần sắc ghét
bỏ, trong lòng anh càng lúc càng thấy bực tức, anh nghiến răng vào hỏi
cô: “Chú hỏi lại, cháu nhớ hay không nhớ?”
Thẩm Tinh Không cứng
hàm lại đau nhói, bàn tay nhỏ của cô nắm lại thành nắm đấm không ngừng
đập vào vai anh, nước mắt chảy ra từ đôi mắt thù hận: “Đau quá....bỏ
cháu ra... Thẩm Chi Diệu!”
Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại nhìn cô,
đây chính là cô gái mà anh đã nuôi dưỡng năm năm mà cô không có chút
tình cảm nào với cô, cô không nhớ sinh nhật anh, cô không cần tới sự yêu thương của anh, thậm chí cô đối với anh ngay cả chút cảm ân cũng không
có, cô chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn rời xa khỏi anh.Nghĩ tới những điều
này, thần sắc anh càng trở nên hung dữ hơn, anh cúi đầu xuống nhìn cô
tức giận, dường như mũi hai người đã chạm vào anh, anh gằn giọng hỏi:
“Chiếc áo sơ mi này....có phải cháu tặng cho chú không....”
Thẩm Tinh Không run lên lẩy bẩy, cô cúi đầu xuống nhìn một chút.
Cô hoảng loạn né tránh Thẩm Chi Diệu, nét mặt anh lạnh lùng sợ hãi, cô cắn chặt môi rồi hét lên: “Không phải! Đây là chiếc áo cháu đưa cho A Tiến! Chú mau đi ra, chú điên rồi có đúng không! cháu là cháu gái chú, chú
không thể đối xử với cháu thế này!”
Thẩm Chi Diệu đột nhiên cứng
đơ người lại như một tác phẩm điêu khắc, hai cánh tay đều nắm lấy hai
bên mặt cô, ánh mắt tràn ngập nỗi hận.
Cho A Tiến, cô mua cho A Tiến, vậy mà lại không chịu dành cho anh một chút tình cảm nào dù là bố thí.
Sự yêu thương bảo vệ và khoan dung của Thẩm Chi Diệu trong những năm qua
của anh dành cho cô chỉ làm anh cảm thấy nực cười, anh chưa từng miễn
cưỡng cô, thấm chí anh từng nghĩ chỉ cần cô vui vẻ vậy thì anh sẽ thả cô ra! Dù sao thì giữa bọn họ bị ngăn cách bởi quá nhiều chướng ngại vật,
anh có thể nhìn thấy cô vui vẻ lớn lên thực ra đó cũng khiến anh không
có gì phải nuối tiếc rồi.
Thế nhưng ngày hôm nay, cô lại bảo anh
tránh xa cô ra, cô bảo anh đi đi, anh không biết có phải bản thân uống
say rồi không hay là sự nhẫn nại đã đạt tới mức cực điểm, nói chung giây phút này, anh không muốn che giấu nữa, cũng không muốn thả cô ra, một
tay nắm lấy cằm cô, anh lạnh lùng nói rõ từng câu từng từ: “Thẩm Tinh
Không, anh sẽ không để cho em rời xa anh nữa.”
Con tim Thẩm Tinh
Không đang run lên lẩy bẩy, nhìn ánh mắt chiếm hữu dục vọng của anh cô
sợ hãi đẩy anh ra: “Chú điên rồi! Chú muốn làm gì!”
Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, khuôn mặt anh tú dưới ánh sáng lờ mờ lại như một con ác quỷ hiện hình, anh cúi người xuống, bá đạo cắn vào môi cô: “Anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh....”