Triển Lam gõ cửa, không thấy có phản ứng gì, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy
Thẩm Tinh Không đang ngây người ngồi trên giường, hai mắt ướt nhòe đi.
Cô nhanh chóng tiến lại gần hỏi: “Sao thế? Người đó đi rồi à?”
Thẩm Tinh Không từ từ quay sang nhìn cô bạn: “Đi rồi....”
Triển Lam vuốt vuốt ngực mình, có chút nóng cả người, cô nhìn Thẩm Tinh
Không: “Cậu sao thế? Người ta đi rồi sao cậu như người mất hồn thế?”
Nhìn những mảnh gốm vỡ dưới đất, Triển Lam lại nhìn Thẩm Tinh Không, hỏi rụt rè: “Hai người cãi nhau à? người đó...thực sự là chú cậu sao...”
Thẩm Tinh Không cúi đầu, nhìn chiếc bát bị anh đập vỡ tan dưới đất, sự nhiệt tình của anh, tất cả đều bị cô đốt cháy bởi món quà đặt ở đầu giường.
Đó là món quà mà Lục Diễn Trạch tặng cho cô, phía trên còn viết tuyên ngôn tình yêu của anh, cô bị cảm động, cũng vì thế mà cô tạo nên sự ngăn
cách với Thẩm Chi Diệu, từ đó cô đã bỏ tới nơi này đi học. Điều cô quan
tâm đó chính là việc cô thích ai, người con trai mà cô thích đều bị Thẩm Chi Diệu khống chế, kiểm soát, cô và Lục Diễn Trạch đều bất lực, anh đã từ một đất nước khác xa xôi chạy về tìm gặp cô, khi đó cô lại bị cám dỗ và quấn lấy một người đàn ông khác.
Chỉ nghĩ tới thôi cô đã cảm
thấy căm hận, thế nhưng điều càng làm cô căm hận đó chính là việc bị
Thẩm Chi Diệu lấy đi mất bản thân mình....
Vừa nãy anh ở bên cô,
nhìn thấy cô đặt món quà ở nơi quan trọng như vậy anh liền tức giận, cô
thấy ký túc sắp tới giờ đóng cửa cô vội vàng đuổi anh đi, lời qua tiếng
lại hai người lại thành ra cãi nhau. Anh nổi nóng lên, nhỡ tay liền ném
đi món quà.
Triển Lam nhìn Thẩm Tinh Không ngồi xuống đất, nhặt
những mảnh vỡ đó lên, cô đặt tay lên vai Thẩm Tinh Không nói: “Vỡ cũng
đã vỡ rồi, cậu còn nhặt chúng lên làm cái gì, cẩn thận bị đứt tay đấy.”
Thẩm Tinh Không giật mình, nhìn Triển Lam, nói lí nhí: “Vỡ rồi, nhặt lên sẽ bị đứt tay đấy....”
Triển Lam gật đầu: “Cậu và người đó....là chú cháu sao? Ánh mắt anh ta nhìn cậu rất không bình thường.....”
Thẩm Tinh Không nhặt lên một mảnh sứ to nhất, dòng chữ trên đó không còn
nguyên vẹn nữa, cô đặt mảnh sứ đó vào trong chiếc hộp, nhìn Triển Lam,
nói từ từ: “Không phải ruột thịt....”
*******
Nghe Thẩm
Tinh Không kể hết, Triển Lam như không tin tin vào tai mình cô nói buồn
bã: “Yêu nhưng lại dính và luân lý đạo thường, đúng là không biết phải
làm thế nào cả.”
Thẩm Tinh Không liếc nhìn cô bạn, cô dựa vào đầu giường, vắt chân lên, thần sắc có vẻ hoảng hốt: “Tớ rất mâu thuẫn...tớ
hận anh ta...thế nhưng tớ....”
Triển Lam vỗ vào tay cô, đưa cho
cô một cốc nước, nói an ủi: “Bạn hiểu bạn hiểu, đổi lại thành tớ tớ cũng sợ, chú Hai của cậu, đúng là khiến người khác sợ hãi....”
Nhớ
lại khuôn mặt lạnh lùng sát khí của Thẩm Chi Diệu, Triển Lam lại thấy
lạnh cả sống lưng, cô dựa mặt mình lên cằm Thẩm Tinh Không, nhìn cô bạn: “Bạn Thẩm ơi, những giọt nước mắt của cậu mà tớ nhìn thấy là vì cái gì
thế? Vì món quà của mối tình đầu bị vỡ à, hay là vì người chú Hai thâm
tình bị cậu làm cho tức giận bỏ đi kia?”
Thẩm Tinh Không nhìn cô bạn, bõi môi: “Trong lòng tớ thấy buồn, khó chịu....”
Nhắc tới món quà bị vỡ trong lòng cô lại nhớ tới ánh mắt của Thẩm Chi Diệu
khi đập chiếc bát đó....đó là sự không can tâm, là sự phẫn nộ...lại còn
có cả...sự bất lực nữa...
Con tim cô nhói đau, cô nhìn Triển Lam: “Cậu nói xem, con người đó đang nghĩ gì không biết, luôn mồm bảo tớ đi
theo anh ta, nói rằng mọi việc hãy để anh ta giải quyết, tớ có phải con
rối đâu, có phải là đưa không có cảm giác, không có tư duy đâu, sao tớ
có thể không sợ hãi, không lo lắng chứ....còn nữa, tại sao anh ta lại
muốn đến với tớ, cho tới bây giờ tớ vẫn không biết, nói mãi cũng không
hiểu, tớ cảm thấy dường như anh ta cảm thấy tớ còn trỏe, nhìn thấy tớ
nhất thời cảm thấy hứng thú...nên....”
Triển Lam bĩu môi nhìn
Thẩm Tinh Không: “Sao chú Hai cậu không nhìn thấy tớ còn trẻ mà cảm thấy hứng thú....một người đàn ông đẹp trai như thế....”
Thẩm Tinh
Không thở dài, cô co người lại, còn khoảng có mười ngày nữa là đến Tết
rồi, cô có chút sợ hãi, cô nhìn Triển Lam: “Đầu óc tớ bây giờ loạn lắm,
tớ không suy nghĩ được gì cả....”
Triển Lam vỗ nhẹ vào đầu cô:
“Đồ ngốc, cậu đã từng yêu chưa? Tớ nghi ngờ cậu căn bản không hiểu thế
nào là yêu, yêu là đầu óc không suy nghĩ được gì mà rất loạn, cậu nói
cậu ghét bị chú Hai của cậu dắt mũi kéo đi, đây là một hiện tượng rất
tốt, thế nhưng cậu không hiểu, nếu như cảm xúc của cậu bị một người đàn
ông khống chế hoàn toàn thì điều đó chứng mình cậu bị chìm đắm vào đó
rồi, trong tim cậu có anh ta, hơn nữa anh ta chiếm một vị trí quan trọng trong tim cậu, vì thế, cậu không còn là Tinh Không của chú Hai nữa rồi, bây giờ cậu không yêu anh ta ít nhất thì cũng bắt đầu yêu rồi.”
Thẩm Tinh Không như bị chìm vào nước, cô cảm thấy mặt nóng ran lên, hơi thở
gấp gáp: “Sao có thể thế được! cậu sẽ yêu một người đàn ông....đã từng
cưỡng chế cậu? Tớ thì không!”
Triển Lam dùng ngón tay ấn vào trán cô: “Ủ ui, kinh nhỉ, đồ nha đầu mạnh mồm....cậu kích động cái gì chứ, tớ
nói cho cậu biết, có những lúc dùng biện pháp mạnh không phải là muốn
làm hại cậu, không phải là không để ý tới cảm nhận của cậu, khi đó chắc
là anh ta cũng bị cậu làm cho cuống cuồng lên rồi, nếu không phải là cậu đã ép anh ta thì tớ thấy chú Hai cậu cũng không phải là người tùy tiện
đâu, lại nói, khi người ta đi ra nước ngoài cậu lại lén lút bỏ trốn đi,
những người đàn ông bình thường có mà chẳng tức tới chết ấy, nói không
chừng còn chẳng thèm đi tìm cậu nữa, thế nhưng chú Hai cậu đã tới đấy
thôi, đừng lừa dối bản thân mình nữa, cậu xem bộ dạng cậu đi, rõ ràng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, tớ hỏi cậu, nếu cả đời này chú Hai cậu
không tới tìm cậu thì cậu sẽ nghĩ thế nào, trong lòng cậu cảm thấy ra
làm sao? Có phải là tối ngủ không nổi, cứ thở dài thấp thỏm không?”
Thẩm Tinh Không uống một ngụm nước, rủ hai hàng mi xuống, nói lí nhí: “Tớ thèm vào....”
Triển Lam vỗ vào người cô: “Thôi được rồi, chú cậu là người như thế thì chắc
nhà cậu cũng là danh gia vọng tộc, tớ biết sự suy nghĩ của cậu cũng
không phải thừa, nhưng nếu anh ta đã nói anh ta sẽ chống đỡ tất cả, cậu
chỉ việc đi theo anh ta, đi theo một người có thể che mưa chắn gió cho
mình thì thật tốt biết bao, Tinh Không, tớ ngưỡng mộ cậu lắm đấy, cậu cứ ngây ngô ngây ngô nhưng lại có phúc, ánh mắt chú Hai cậu nhìn cậu thâm
tình lắm, chắc chắn không chỉ đơn giản là nhìn thấy cậu trẻ đẹp mà hứng
thú đâu, tớ là người ngoài lắm khi tớ nhìn thấy rõ hơn cậu, cái sự thật
lòng có muốn giả tạo cũng không được, giống như cái tên Đồng Đông Thăng, cái ánh mắt đó thì chỉ có hai từ - dâm tà – khác hoàn toàn với con
người này, vừa nhìn đã phát hiện ra.”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ
một lát, cô chưa bao giờ cảm thấy Đồng Đông Thăng có thể được xếp ngang
hàng với Thẩm Chi Diệu để đưa ra mà bàn luận, trong lòng cô, cô chỉ muốn ngăn Thẩm Chi Diệu vào đây nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có vướng
mắc....
Triển Lam nhìn căn phòng kí túc trống rỗng, cô nằm lên
giường của Thẩm Tinh Không, thở hài mãn nguyện: “Cậu xem, anh ta đã rất
nhanh chóng sắp xếp bố trí phòng chúng ta đi hết, sau này bọn tớ có
phòng đơn để ở rồi, cảm ơn cậu Tinh Không.”
Thẩm Tinh Không đánh Triển Lam một cái: “Không cho phép như thế! Cậu ở phòng nào tớ ở phòng đó!”
Triển Lam nhìn cô vẻ chê bai: “Không được, tớ không muốn ánh mắt của chú Hai cậu giết chết đâu!”
Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi mắt xuống, trong lòng vừa nghĩ tới anh liền cảm thấy rất hỗn loạn.
Người đó, đúng là phiền phức chết mất, cứ ở trong trái tim cô mà làm loạn, khiến cô sống cũng không yên.
Triển Lam nhìn cô lại bắt đầu buồn phiền, liền nhìn cô chớp chớp mắt: “Tớ nói cho cậu biết, hãy làm theo cảm giác thì sẽ không sai đâu, cậu có biết
Lương Triều Vĩ không? Tớ đã đọc được ở đâu đó, Lương Triều Vĩ nói, nếu
một người đàn ông thực sự yêu bạn, thì bạn sẽ có cảm giác, vì thế, những gì bọn tớ nói đều chẳng bằng cậu tin bản thân mình, cậu cảm thấy chú
Hai cậu có thực sự tốt với cậu không, cậu thực sự quan tâm tới anh ta
không, nếu câu trả lời là có thì cậu không cần suy nghĩ nhiều quá làm
gì, Romeo phản bội lại gia tộc và ở bên Juliet, vì thế mới nói, những
thế tục, những chuẩn mực như cầm tù con người ra đã khiến cho con người
ta sợ hãi, nhưng con người sống chẳng phải là muốn vui vẻ hạnh phúc à?
cậu không nghe theo lòng mình thì cậu nghe theo ai chứ?”
Thẩm
Tinh Không nhìn Triển Lam, không ngờ một người cùng tuổi với mình mà lại hiểu nhiều đạo lý như vậy và nói cho cô nghe, cô rủ hai hàng mi mắt
xuống, nhìn mảnh sứ vỡ trong tay, thấp giọng nói lí nhí: “Vậy sao, sợ
hãi chẳng bằng hãy nghe theo trái tim mình.....”
Triển Lam gật đầu, dùng chân đá đá cô, chớp mắt: “Chú Hai cậu....thực sự đã cưỡng bức cậu? Tối ngày hôm đó.....có đau không....”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cầm chiếc gối đập vào người Triển Lam: “Cậu mà còn nói nữa là ăn đòn với tớ đấy!”
Triển Lam vừa cười vừa né đi, cầm lấy chiếc gối ấn xuống: “Mặt đỏ rồi kìa!
Tối ngày hôm đó chắc chắn là không chỉ có chống cự, chắc chắn là chú Hai cậu đã dùng thủ đoạn gì đúng không....he he....cậu xem ánh mắt cậu kia, thể hiện rõ ràng cảm xúc của cậu rồi....”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tinh Không, Triển Lam cầm lấy tay cô nói nghiêm túc: “Tớ ủng
hộ cậu! Mặc kệ những tam cương ngũ thường đi! Tình yêu thật sự mới là
muôn năm!”
Thẩm Tinh Không nhìn Triển Lam đóng cửa chạy đi mất, cô thở dài một tiếng, đặt chiếc đầu đang hỗn loạn của mình xuống gối.
Tình yêu thực sự....
Thẩm Chi Diệu từng nói yêu cô sao...
Cô có thể yêu Thẩm Chi Diệu sao....
Vừa nghĩ tới những việc sau này phải đối mặt đầu cô lại to lên, còn người
đó, hai người bọn họ, cách thức ở cùng nhau – có thể thay đổi mối quan
hệ giữa một người bề trên thích quản lý người khác và một người thế hệ
sau không mấy nghe lời như cô không?
Cô không muốn ở bên một người đàn ông cả ngày lúc nào cũng với khuôn mặt nghiêm khắc giày vò những lỗi sai của cô....
Ở bên anh...
Trời ơi!
Ở bên nhau kiểu gì....
Thẩm Tinh Không lăn lóc trên giường, ai tới và làm cho đầu óc cô trống rỗng
hộ cái, như thế thì cô sẽ không còn bị Thẩm Chi Diệu giày vò nữa.....