Hội vẽ tranh của trường Triển Đức nằm ở vị trí rất yên tĩnh, gạch tường màu xám làm cho nó có một hương vị rất cổ kính.
Hội vẽ tranh tổng cộng có ba tầng, Tưởng Thu Muội kéo tay Thẩm Tinh Không
đo tới phía sau của tòa nhà, Tưởng Thu Muội chỉ tay lên tầng hai có tấm
cửa kính dùng thang trèo lên, cười nguy hiểm: “Tinh Tinh, bây giờ đã tới lúc phát huy bản năng của cậu rồi, cùng tớ trèo lên trên, chúng ta vào
trộm đó xem cái người tên Mr.Z kia, nếu như anh ta giống như cậu là một
con tinh tinh, vậy thì chúng ta không có gì phải khát khao thèm muốn cả! Như vậy tớ cũng an tâm mà học hành, bằng không lúc nào tớ cũng phân
tâm, nói không chừng còn vì việc này mà trượt đại học ấy, Tinh Tinh cậu
nhẫn tâm không giúp tớ sao?”
Thẩm Tinh Không liếc nhìn chiếc thang thẳng đứng: “Thu Muội, thế này cao quá!”
Tưởng Thu Muội đập tay vào chiếc thang, rồi tự bản thân mình trèo lên vài
bậc, dùng lực giẫm giẫm: “Không sao đâu, cậu xem, chắc chắn thế này cơ
mà!”
Thẩm Tinh Không không còn cách nào khác, chỉ vội vàng giữ
thang cho cô bạn, Tưởng Thu Muội trèo sắp được nửa đường, miệng không
ngừng lẩm bẩm phải gặp mỹ nam, đợi tới khi cô lơ lửng trên không trung
khi tròe được đúng nửa đường rồi, liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên há hốc
mồm ra sợ hãi, cô kêu lên một tiếng “cao quá” rồi leo lên cũng không dám mà leo xuống cũng không dám, cô nhắm mắt vào kêu lên: “Cứu mạng tớ Tinh Tinh, tớ sợ độ cao.”
Thẩm Tinh Không cũng không biết nên làm thế
nào, vội vàng chỉ biết giậm chậm, nghếch cổ lên cao nói: “Cậu bước xuống dưới từng chút từng chút một! Đừng nhìn xuống là được.”
Tưởng Thu Muội kêu lên càng lớn tiếng hơn: “Tớ không nhìn xuống dưới làm sao tớ
đặt chân xuống được! Tinh Tinh đáng chết hại người ta!”
Thẩm Tinh
Không cảm nhận được chiếc thang cũng đang rung lên cùng với cơ thể run
lẩy bẩy của Tưởng Thu Muội, cô chỉ biết ôm chặt lấy chiếc thang, tiếng
kêu của Tưởng Thu Muội càng lúc càng to, tới nỗi người của Hội vẽ tranh ở phía trong cũng nghe thấy và chạy ra, có nhiều học viên đứng ở cửa sổ
nhìn Tưởng Thu Muội, có người còn nói lớn bảo cô dừng lại...
Thẩm
Tinh Không cảm thấy xấu hổ muốn chết luôn, nếu như để Thẩm Chi Diệu biết cô và bạn học trèo thang không xuống được thế này, nhất định sẽ phạt cô rất nặng.
Thẩm Tinh Không đang muốn bảo những người đứng xem kia
đi ra chỗ khác thì đột nhiên không biết vì sao, bọn họ bỗng hoàn toàn
biến mất, ngay sau đó, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía trên: “Cậu ngẩng đầu lên, đưa tay đây cho tớ.”
Thẩm Tinh Không toát mồ hôi
hột nhìn bóng dáng người phía trên đó, cô ngẩng đầu lên nhìn nhìn không
được rõ lắm. Tiếng kêu gào kích động của Tưởng Thu Muội cuối cùng cũng
dứt. Giọng nói đó, dễ nghe tới mức có chút không chân thực, giống như
giọng nói của những phát thanh viên truyền hình, rất truyền cảm, rõ
ràng.
Tưởng Thu Muội không còn kích động nữa, cô hít một hơi thở
thật sau, nhấc chân bước lên những bậc còn lại của chiếc thang trèo tới
cửa sổ, cô nắm lấy tay của chàng trai đó rồi hai chân dùng lực trèo qua
cửa sổ.
Thẩm Tinh Không cuối cùng cũng thở phào một tiếng, cô thả mình ngồi phịch xuống đất.
Giọng nói đó, nghe hay thật đấy.... giọng nói của Thẩm Chi Diệu cũng dễ nghe
có điều vì cô sợ anh nên mỗi lần nghe thấy cô đều rùng mình, căn bản
không hề có tâm trí đâu mà cảm nhận, mà phân tích giọng nói đó.
Một lúc qua đi, giọng nói quen thuộc gọi cô, Tưởng Thu Muội chạy tới nắm
lấy cánh tay cô rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: “Tinh Tinh, đừng nói
gì.”
Thẩm Tinh Không còn chưa kịp phản ứng lại thì liền nhìn thấy
phía sau lưng Tưởng Thu Muội một chàng thanh niên cao lớn mặc một bộ đồ
trắng đi tới.
Chắc là chỉ tầm tuổi với cô, nhưng anh đã có một vóc dáng cao lớn, không
giống với các chàng trai cùng lứa tuổi khác, chỉ là hơi gầy nhưng chàng
trai đã có cơ thể săn chắc. Đợi tới khi anh tiến lại gần, Thẩm Tinh
Không mới nhìn rõ diện mạo của anh. Ngũ quan của chàng trai này thực ra
cũng không phải là tuyệt đẹp, khuôn mặt cũng rất bình thường, đôi lông
mày rất đậm, mũi cao và thẳng, nhưng rất cả được tổ hợp lại với nhau rất hài hòa, có một sức hấp dẫn kì lạ. Thẩm Tinh Không nhìn vào đôi mắt của chàn trai, giống như là biển sâu trong đêm mù sương, rất nhẹ nhàng, rất thần bí....
Nhìn mặt anh, Thẩm Tinh Không liền nhớ tới những bức tranh của Mr.Z, rất tinh khiết, rất mê hoặc người khác, rất sâu xa....
Con tim cô đột nhiên đập nhanh hơn mà không rõ lí do.
Tưởng Thu Muội đẩy vai Thẩm Tinh Không rồi nói với chàng trai ở phía sau
lưng: “Chính vì giúp người bạn này của tớ tìm Mr.Z để lấy chữ kí nên mới bị mắc kẹt ở đây, xin lỗi bạn nhé, đúng là đã gây thêm phiền phức cho
bạn rồi....”