Thẩm Tinh Không lại ngồi rụp xuống đất, lưng cô đập vào tường nhưng cô
dường như chẳng có cảm giác đau, cô cô ro ở đó, nước mưa lạnh không bằng sự lạnh giá trong tim cô.
Ai đã nói với cô là sẽ không bỏ cô
lại, nhất định sẽ tới tìm cô? Ai đã chơi bắn súng để lấy quà cho cô, còn nói với ông chủ rằng bạn gái tôi thích?
Anh lấy cho cô chiếc áo mưa màu hồng, cùng cô chạy đi tránh mưa....
Cô cắn chặt môi, cúi đầu xuống khóc hu hu.
Hồng Tiêu nhìn cô như vậy, trong lòng cảm thấy không dễ chịu chút nào, anh
tức giận đã chân vào cửa, lên tiếng mắng: “Mẹ kiếp, đồ Lục Diễn Trạch
đáng chết! Cái đồ khốn! Thẩm Tinh Không tôi nói cho cậu nghe, cậu ta là
một tên khốn! Cậu ta thực sự không xứng đáng để cậu phải thế này, cậu
biết Trì Hạo là người anh em của cậu ấy chứ? Cũng không chỉ đơn thuần là người anh em cùng nhau học vẽ, chúng tôi cả một nhóm từ nhỏ đã cùng
nhau nghịch bùn mà lớn lên, A Trạch có một thời gian cha mẹ cậu ấy không ở bên cạnh cậu ấy, lúc đó sức khỏe cũng không được tốt, khi đó đều là
cha mẹ của Trì Hạo chằm sóc cậu ấy, vì thế cậu ấy vô cùng cảm kích và
tôn trọng người của Trì gia, việc của Trì Hạo xảy ra chẳng bao lâu sau
đó thì Lục Diễn Trạch liền về nước, tôi cũng đoán ra là cậu ấy vẫn không can tâm, không ngờ cậu ấy lại thực sự tiếp cận cậu. Cậu đừng có đợi
nữa, Lục Diễn Trạch đã lên máy bay rồi, tên đồ khốn đó còn để lại cho
cậu một bức thư, tôi đã đi tới phòng trực ở bệnh viện lấy tới đây, nếu
cậu muốn xem thì cùng tôi đi vào quán cà phê tránh mưa đi hãy, tôi không chịu được khi nhìn cậu thế này!”
Thẩm Tinh Không bị nước mưa làm cho lạnh cóng đi, cô ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tiêu, cô lặng lẽ lau đi
nước mắt vẫn đang chảy dài ra.
Nhân viên của quán cà phê đang không ngừng lau sàn nhà.
Thẩm Tinh Không lau một lúc mới lau khô tay, cô vẫn thút thít sau đó uống
hết cả một cốc nước, sau đó mới khó khăn mở bức thư đó ra.
Hồng
Tiêu nhìn mũi cô vì lạnh quá mà đỏ ửng lên, cái bộ dạng đó thật sự rất
đáng thương, nếu nói trước đây anh cũng vì việc của Trì Hạo mà đối với
cô cũng có sự căm phẫn nhưng lúc này nhìn cô như vậy, bất kì ai cũng
không nỡ nói ra một lời trách mắng gì với cô.
Thẩm Tinh Không mở
bức thư ra, nhìn vào mấy hàng chữ viết trên đó, chữ của Lục Diễn Trạch
rất xấu, anh nói tiếng trung cũng không phải rất chuẩn....
Hai mắt cô lại nhòe đi, cô mở hết các nếp nhăn ở đầu bốn tờ giấy sau đó mới cúi đầu xuống đọc.
“Vốn muốn cùng em chơi thêm một lần nữa nhưng người nhà giục ghê quá, anh không có thời gian để cùng em làm gì cả.”
Bàn tay Thẩm Tinh Không run lên, cổ họng cô khô cứng lại, cô cầm lấy cốc
nước của Hồng Tiêu, lại uống vài ngụm nữa, hai mắt cô đã lại ọng nước.
“Anh vẫn luôn nhớ tới chuyện bàn tay của Trì Hạo, mẹ cậu ấy nói với anh, đã
mấy lần cậu ấy định tự sát, anh không biết sau khi em nghe như vậy thì
có cảm giác thế nào, nhưng anh nghe xong thì rất muốn thay cậu ấy trút
cơn giận này, Thẩm Tinh Không, cảm giác bị người khác đẩy xuống địa ngục không dễ chịu chút nào đúng không?”
Cô đặt bức thư xuống, ngẩng
đầu lên nhìn Hồng Tiêu, chỉ cảm thấy ngay tới cả hít thở cũng rất khó
khăn, lồng ngực cô dường như đang có vô vàn mũi kim đâm vào, chỉ cần
động đậy là đau vào tận xương tủy, đặt xuống một lát, cô lại cầm bức thư lên, lau nước mắt đi và tiếp tục đọc.
“Trò chơi kết thúc rồi, em thực sự ngốc tới mức không thể ngốc hơn nữa.”
Hồng Tiêu nhìn cô dùng bức thư che mặt đi, bàn tay run lên bần bật, hai vai
cũng rung lên, anh lo lắng đỡ lấy cánh tay cô: “Thẩm Tinh Không, cậu
không sao chứ? Tôi đưa cậu tới bệnh viện nhé!”
Thẩm Tinh Không từ từ ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt trắng bệch đó ướt đẫm nước mắt, cô
nghẹn ngào nhìn Hồng Tiêu: “Đồ lừa đảo....không phải như vậy! bức thư
này là giả! Tôi không tin!”
Hồng Tiêu nhìn bộ dạng của cô, cậu lo lắng: “Hai người thực sự lấy mạng tôi đi! Lục Diễn Trạch căn bản không
thể nào thích cậu được, cậu ấy ở Nhật Bản đã có người con gái được định
sẵn để kết hôn rồi, tôi không có lừa cậu, cậu ấy cũng đã cùng người nhà
lên máy bay, cậu ta bảo tôi tới nói với cậu một câu, sau này làm người
phải cẩn thận một chút! tuy tôi không đồng ý với cách làm của cậu ấy
nhưng cục diện ngày hôm nay chính là như vậy, cậu về nhà đi, chú Hai của cậu đâu?”
Thẩm Tinh Không đột nhiên vo nát bức thư lại, cô vứt
xuống đất, cô nghiến răng không khóc nữa: “Tôi không tin! Tôi sẽ ở đây
đợi anh ấy! anh ấy không tới tôi sẽ đợi ở đây tới chết thì thôi!”Cô đột nhiên đứng phắt dậy, vứt chiếc áo khoác của Hồng Tiêu xuống đất, chạy như bay ra ngoài.
Hồng Tiêu tức giận anh giậm chân vì bất lực, nhìn Thẩm Tinh Không lại quay
về chỗ cửa bến tàu, anh lại lên tiếng mắng một câu, rút ra tờ giấy mà
Lục Diễn Trạch để lại cho anh, quay người đi tới quầy phục vụ của quán.
Thẩm Tinh Không ngồi co ro ở cửa, toàn thân cô đã không còn cảm giác gì rồi.
Cô nghĩ, toàn thế giới đều rời bỏ cô mà đi một nơi rất xa rồi.
Cô không tin, không tin một từ một chữ nào hết....
Thế nhưng con tim cô dường như đang bị một hòn đá đè nặng, đau tới mức làm cho cô không có cách nào thở được.
Qua đi một lúc, bến tàu đột nhiên có ánh đèn xe rọi tới, cô không động đậy gì và cũng không còn sức lực đâu mà động đậy.
Cánh cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc trên người bộ vest đen xuống
xe, A Tiến cũng đi theo phía sau anh, ô cũng được cầm trên tay nhưng cơn mưa như trút bỗng chốc đã làm hai người ướt đi.
Thẩm Chi Diệu đi thẳng tới phía ngoài cánh cổng, thần sắc anh lạnh lùng tới mức khiến
người khác sợ hãi, nhìn Thẩm Tinh Không co ro ở đó, anh chỉ cảm thấy con tim mình đau thắt lại.
Anh nghiến răng, cúi người xuống, đỡ hai
cánh tay Thẩm Tinh Không, bảo cô ngẩng đầu lên, bàn tay anh có chút run
lên, nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, anh thấp giọng phẫn nộ nói: “Thẩm Tinh
Không! cháu còn định làm loạn tới khi nào hả?”
Thẩm Tinh Không
nhìn anh với vẻ tức giận, cô cố gắng không khóc nữa mà nói cứng rắn: “Là chú đúng không, Thẩm Chi Diệu, chú không cho anh ấy tơi tìm tôi có đúng không? chú ép anh ấy nói những lời đó có đúng không? có phải chú nhìn
thấy tôi chết đi rồi chú mới vui lòng?”
Hơi thở Thẩm Chi Diệu có phần dồn dập, anh bế cô lên, nhanh chân sải bước đi về phía xe.
Thẩm Tinh Không vùng vẫy đá chân đạp tay, rồi cô nói: “Đừng động vào tôi,
Thẩm Chi Diệu! Tôi sẽ không để chú đụng vào tôi lần nữa đâu.”
Thẩm Chi Diệu sầm mặt xuống, anh bực dọc vứt cô vào trong xe, đầu cô đập vào cửa xe, xưng lên cả một cục.
Cô không khóc, chỉ hức một tiếng rồi nhìn Thẩm Chi Diệu với ánh mắt phẫn nộ.
Anh vứt cô vào xe xong liền đóng cửa lại, đi sang phía bên kia anh cũng
ngồi vào xe, anh dùng lực ấn hai vai cô xuống, anh cúi đầu, nói từng câu từng chữ: “Có còn nhớ lời tôi từng nói không? em phải đi theo toi, làm
người phụ nữ của tôi. Lời như vậy không phải tôi tùy tiện nói ra đâu,
Tiểu Tinh, kể từ giờ phút này, em chính là người phụ nữ của tôi.”
A Tiến và tài xế ngồi phía trước đều nghe thấy lời anh nói nhưng nét mặt
bọn họ dường như không có gì bất ngờ, nhưng trong ánh mắt vẫn có một sự
ngạc nhiên đang cố che giấu.
Thẩm Tinh Không giơ tay lên đấm vào
ngực anh, nước mưa từ trên người cô bắn cả lên anh, cô khàn khàn giọng
vừa khóc vừa nói: “Chú điên rồi! Tôi sẽ không đi theo chú đâu, Thẩm Chi
Diệu, nhất định là chú điên rồi! Tôi là Thẩm Tinh Không, tôi là Thẩm
Tinh Không.”
Thẩm Chi Diệu dùng lực kéo cô ôm vào lòng, thần sắc
anh lạnh lùng, anh nói không chút do dự: “Người tôi muốn chính là em
Thẩm Tinh Không, lái xe đi!”