Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 129: Chương 129: Những Cái Khác Anh Để Em Tự Do




Lục Diễn Trạch nhìn thấy anh ngồi vào xe định đi, anh vội vàng chạy lại, đập tay vào cửa xe, gầm lên: “Anh đụng vào cô ấy rồi? tôi giết anh! mau trả cô ấy lại cho tôi!”

Thẩm Chi Diệu quay đầu xe, kéo cửa xe xuống, nhìn Lục Diễn Trạch với ánh mắt lạnh lùng: “Nhìn lại cậu bây giờ đi, một kẻ vô dụng, nếu trả Tinh Không cho cậu, cậu có bản lĩnh làm cho cô ấy hạnh phúc không? Cuộc đời của bản thân mình còn đang loạn cả lên, có tư cách gì mà làm liên lụy tới cô ấy để cô ấy phải chịu khổ?”

Lục Diễn Trạch chỉ muốn đánh nhau một trận với Thẩm Chi Diệu, anh gầm lên: “Anh thì có thể bảo vệ được cô ấy chắc? anh và cô ấy là chú cháu! Người ngoài đều biết anh là chú của cô ấy, anh có vấn đề à, sao lại không buông tha cho Tinh Không? Tôi có thế nào đi chăng nữa, tôi và cô ấy ở bên nhau cũng sẽ không bị người đời cười chê! Còn anh thì sao? Anh mới làm cho cô ấy đau khổ!”

Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, mặt anh lạnh lùng nhìn Lục Diễn Trạch, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Tôi có thể để cho cô ấy sống trong một thế giới mới, vì thế tôi không hề sợ bất kì một ánh mắt nào của người đời. Cậu có thể không? Đợi tới cái ngày cậu có thể đó thì hãy nói chuyện với tôi, đồ kí sinh trùng!”

Lục Diễn Trạch đứng ở đó người đơ ra còn Thẩm Chi Diệu thì đạp chân ga lái chiếc xe rời đi. Lục Diễn Trạch ngây người ra ở đó, nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi cổng của Thẩm gia.

Thẩm Chi Diệu hỏi anh, anh có thể tạo ra một thế giới mới cho Tinh Không không....

Và anh đã do dự, anh có thể không....

Thực ra câu trả lời rất rõ ràng, chỉ là bản thân anh không chịu thừa nhận mà thôi.

Con át chủ bài duy nhất anh có đó là anh và Thẩm Chi Diệu từng yêu thương nhau, nhưng trọng lượng của tình yêu đó được bao nhiêu chứ, anh cũng không dám khẳng định, đặc biệt là đã có một vết nứt ở trong đó, anh đã từng làm tổn thương cô ấy....

Anh xót xa ân hận nắm chặt hai tay lại.

Anh phủi những vết bẩn trên quần áo đi, từ trong túi quần anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất đẹp, anh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, do dự một lát, anh quay đầu nhìn mấy người bảo an đứng bên cạnh: “Giúp tôi chuyển cái này cho Tinh Không được không?”

Mấy người bảo an đó đều không dám nhận lấy.

Lục Diễn Trạch cảm thấy bất lực, hóa ra trước hiện thực, con người thực sự chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.

Anh ngay tới cả nhìn người mình thích một cái cũng là điều xa xỉ, từ trước tới giờ anh đều không biết rằng, hóa ra năng lực của bản thân lại yếu tới vậy.

“Đưa cho tôi.”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn A Tiến mặt đầy vết thương.

Anh đang dựa lưng vào tưởng, từ từ bước lại, nét biểu cảm trên mặt lạnh lùng thờ ơ, anh nhìn Lục Diễn Trạch: “Điều tôi có thể làm vì cô ấy cũng chỉ có việc này mà thôi....”

Lục Diễn Trạch do dự vài giây rồi đặt chiếc hộp vào trong tay A Tiến, có chút lo sợ, anh nên nói gì với cô, đợi anh sao? Anh đột nhiên cảm thấy Thẩm Chi Diệu nói những lời đó về bản thân mình đều rất đúng, anh không có năng lực để bảo vệ cô, không có tư cách để nói nghĩ điều đó, anh nghĩ một lúc anh mới nói: “Bảo cô ấy....hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

A Tiến không nói gì, anh cảm thấy những lời nói kiểu thế này không đáng để nói lại với cô sao?

Lục Diễn Trạch cười chế giễu, quay đầu lại, liền nhìn thấy một hàng xe đang bật đèn sáng trưng và dừng lại.

Anh quay người lại liền nhìn thấy Mãn Tử từ trên xe chạy xuống.

Thở dài một tiếng, anh biết bản thân mình nên chịu trách nhiệm về sứ mệnh của mình.

Trời mùa đông, thật lạnh.

Anh vốn nghĩ, anh có thể nắm tay cô cùng nhau đi qua mùa đông....

********

Về tới khác sạn, lúc đó đã là ba giờ mười phút.

Thẩm Chi Diệu vừa nhìn đồng hồ vừa cười mở cửa ra, anh đi tới bên giường, nhìn Thẩm Tinh Không đang nằm đó ngây người ra, hai mắt cô rất đẹp, mở he hé, đôi mắt đen tuyền đó có vẻ trống rỗng.

Khuôn mặt V line, làn da trắng ngần hồng hào. Mái tóc đen dài trên gối giống như một dòng suối.

Ánh sáng vàng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt đó khiến cho người nhìn có cảm giác bị mê hoặc.

Cô đẹp không tì vết, gien di truyền thì tốt, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô gầy và nhỏ, giống như một tiểu nha đầu vậy, thế nhưng khi đó anh đã biết, lớn lên cô nhất định sẽ trở nên rất đẹp rất đẹp....

Anh ngồi bên dường, Thẩm Tinh Không quay đầu lại nhìn anh.

Sự lạnh giá trong lòng Thẩm Chi Diệu đột nhiên được phân tán đi, cô nhìn anh thôi cũng đủ khiến con tim anh run lên.

Anh cười, cúi người xuống, đặt tay lên mái tóc cô, khẽ hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ?”

Thẩm Tinh Không khẽ đẩy tay anh ra: “Không ngủ được...”

Thẩm Chi Diệu cởi chiếc áo khoác ra, chui vào trong chăn, ôm lấy cô, anh vỗ nhẹ vào lưng cô: “Em thấy không thoải mái ở đâu à? có phải anh lại làm đau em rồi không?”

Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên: “Vậy anh còn...còn thế nữa....”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười: “Anh nhớ anh đã đọc được đâu đó một câu thế này ‘nếu thực sự thích một người bạn sẽ không kiềm chế được mà muốn đem cô ấy hòa vào trong cơ thể mình’ em không hiểu, em chưa thực sự thích một ai nên em không hiểu cảm giác này....”

Thẩm Tinh Không cảm thấy ngữ khí của anh khi nói có điều gì đó thất vọng, cô mím môi dựa vào ngực anh: “Anh lái xe nhanh lắm à? không thì sao 40 phút đã quay lại rồi?”

Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, cúi đầu xuống nhìn cô: “Em đang quan tâm anh đấy à?”

Thẩm Tinh Không không nói gì.

Dù thế Thẩm Chi Diệu vẫn thấy vui, anh ôm chặt lấy cô: “Tiểu Tinh, có muốn cùng anh đi tới London không?”

Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Anh phải đi công tác à?”

Thẩm Chi Diệu gật đầu, dụi cằm vào đầu cô: “Phải đi mấy ngày, nếu như em đi cùng anh thì anh sẽ dành thời gian ở cùng em, còn nếu em không đi thì ba ngày anh sẽ quay lại.

Thẩm Tinh Không ghé sát đầu vào ngực anh, trong lòng cô do dự, nếu như đi thì chắc chắn chỉ có hai người, cô không hề có ý định đón nhận anh, nếu như vậy thì chẳng khác nào tạo cơ hội để xảy ra chuyện gì đó với anh.”

Nếu như không đi....

Cô không nói ra được lý do, nhưng ý nghĩ đi cùng anh đã thoáng qua trong đầu cô.

Cô cảm thấy bản thân thật kì lạ, rõ ràng là từ chối nhưng vẫn không tự chủ được mà để anh đưa cô đi....

Nhìn ra được mâu thuẫn của Thẩm Tinh Không, Thẩm Chi Diệu biết cô vẫn chưa có ý định đón nhận bản thân mình, anh vuốt mái tóc cô rồi nói: “Ngủ hãy, ngủ dậy rồi tính tiếp. Đồ ngốc, em ở bên anh tâm trạng đều nặng nề như vậy làm gì, đừng thế nữa, anh không muốn em trở nên rụt rè nhút nhát đâu, muốn đi thì đi, không muốn đi cũng đừng miễn cưỡng, ngoài vấn đề quyền sở hữu ra thì anh đối với em đều rất khoan dung....”

Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, bĩu môi cô nói: “cái gì mà quyền sở hữu....”

Thẩm Chi Diệu cười cười: “Ngoài việc em thuộc về anh thì những điều khác anh đều để em tự do....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.