Ngồi xe công nông, hai người nhàn nhã đi tới điểm đích....
Thẩm
Tinh Không trong lòng đầy hi vọng, cô nhoi người lên nhìn nơi được gọi
là “khu du lịch trang trại” rồi cô và Lục Diễn Trạch bốn mắt nhìn nhau.
Một căn nhà gạch không lớn với hai phòng, hàng rào bao quanh một cái sân
nhỏ, bên trong là một cánh đồng rau phong phú, trong sân còn có gà và
chó đang chạy.
Đại thúc dừng xe lại, vừa lau mồ hồi vừa nhìn hai
người nói nhiệt tình: “Mau xuống xe đi! Để bác gọi vợ bác ra làm cơm quê cho hai đứa.”
Lục Diễn Trạch đấp lại một tiếng rồi xuống xe trước, rồi cậu đưa tay ra đỡ Thẩm Tinh Không xuống.
Thẩm Tinh Không phủi bộ quần áo dính đầy bụi, cô nhìn chàng trai với đầy vẻ hứng thú: “Cơm quê là cơm thế nào?”
Lục Diễn Trạch nhìn cô vẻ chế giễu: “Tôi là đồ tiểu quỷ, tôi không biết.”
Thẩm Tinh Không trợn mắt lên: “Đồ nhỏ nhen.”
Lục Diễn Trạch chẳng quan tâm tới cô, cho tay vào túi quần, thong dong đi về phía nơi đưuọc gọi là “phòng cho khách.”
Hai căn phòng, phòng phía trên đã được chủ nhà ở kín rồi, phòng phía dưới
thì nhỏ tí teo. Thẩm Tinh Không đi vào trong, nhìn thấy Lục Diễn Trạch
đang ngồi trên cạnh một tấm phản với một cái bàn nhỏ đang ăn cơm, cô rất muốn đá cho cậu một cái, cô nghiến răng hỏi: “Tối nay...ở đây sao?”
Lục Diễn Trạch cắn một miếng ớt xanh: “Nếu không thế thì thế nào nữa?”
Thẩm Tinh Không cắn môi, mặt cô hơi đỏ lên...
Lục Diễn Trạch liếc nhìn cô một cái rồi lại đập tay xuống tấm phản: “Yên
tâm đi, tôi không phải hạng người thèm khát ăn tạp đâu... cái phản này
rất rộng, tôi sẽ nằm gọn vào một bên.”
Thèm khát không ăn tạp?
Thẩm Tinh Không rất muốn hỏi cậu ta có phải cậu ta đang an ủi mình không?Vì buổi trưa không ăn cơm, lại đi một đoạn đường dài như thế, Thẩm Tinh
Không đói chết đi được, tuy là cái bát bằng sứ đã bạc màu và có vết chấm đen nhìn không thiện cảm lắm, thức ăn cũng lại chỉ có khoai tây, cà tím và ớt cùng với hành tây nhưng cô và Lục Diễn Trạch ngồi trên phản đã
mỗi người ăn hai bát cơm to.
Lục Diễn Trạch nhìn Thẩm Tinh Không
ăn ngồm ngoàm rất ngon miệng, cậu liền cười mỉm, nhường lại cho cô miếng trứng cuối cùng: “Cậu cũng được lắm, tôi cứ tưởng cậu chê những thứ này không ăn đấy.”
Thẩm Tinh Không và nốt miếng cơm trong bát: “Cậu nhìn tôi hơi phiến diện đấy, tôi không phải là người kén ăn đâu.”
Tất cả đều là do Thẩm Chi Diệu rèn luyện.
Lục Diễn Trạch nhìn cô và trong đầu nghĩ, có lẽ đúng là bản thân mình đã
nhìn cô phiến diện, cô có một chút khác so với trong tưởng tượng của
cậu.
Thẩm Tinh Không ăn no rồi, nằm xuống tấm phản, no tới mức
không động đậy được nữa, vỗ tay vào bụng nói: “Du lịch nông trại là thế
này à? Sao không thấy có khách du lịch nhỉ?”
Lục Diễn Trạch cũng
nằm xuống, xoa xoa cái bụng như cái trống: “Đại thúc nói phải thì là
phải, bác ấy phải nuôi cả nhà, cũng không dễ dàng gì.”
Thẩm Tinh
Không đại ý hiểu được ý của cậu ta, cô ồ một tiếng rồi nói: “Vậy thì
trước khi đi chúng ta đưa cho bác ấy nhiều tiền một chút, bác ấy lớn
tuổi thế rồi mà vẫn còn phải chạy long đong....”
Lục Diễn Trạch nhìn cô, dường như có chút ngạc nhiên.
Thẩm Tinh Không buồn ngủ lắm rồi, cô hai mắt đã díu vào nhau nhưng vẫn đưa
tay ra chạm vào miệng cậu “nước sốt này đại thiếu gia, không ngờ cậu
cũng khá như tôi....”
Lục Diễn Trạch đơ người ra, chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên căng phông lên.
Lại nhìn cô, Thẩm Tinh Không đã quay người sang một bên, gối lên chiếc áo khoác của cậu mà ngủ.
“Ăn xong là ngủ, cậu đúng là đồ lợn....” Lục Diễn Trạch lẩm bẩm, đứng lên
thu dọn cái bàn để trên phản, từ trong tủ rút ra một cái chăn mỏng, đắp
lên người cô. Cậu suy nghĩ, lại rút ra một cái gối, khẽ khàng đặt xuống
dưới đầu cô.
Nhìn cô ngủ rất ngon lành, Lục Diễn Trạch nhìn cô
không rời mắt, nhìn vào khuôn mặt với diện mạo xinh đẹp của cô tới nỗi
thất thần.