Cánh tay thon gọn trông giống như một con rắn của mỹ nhân đang quấn
lấy vòng eo săn chắc của anh ta, đôi chân dài mặc quần tất màu đen không an phận đang chà sát vào hai bên đùi của Thẩm Chi Diệu, cô gái nói với
giọng nũng nịu: “Trong buổi yến tiệc anh bỏ đi vội vàng như thế, lại đi
gặp cái con hồ ly tinh đó à?”
Thẩm Chi Diệu nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trên tay, ánh mắt trùng
xuống: “Trong số những cô gái anh quen biết, ngoài em ra làm gì có ai
xứng với cái danh hồ ly tinh?”
Lạc Đơn Thụy cười tủm tỉm, những ngón tay với móng tay được cắt sửa
tỉ mỉ ôm chặt hơn vào eo Thẩm Chi Diệu, hơi thở nhẹ nhàng: “Vậy
thì....có điều, em lại phát hiện, trong nhà anh cất giấu một tiểu hồ ly
tinh....”
Thẩm Chi Diệu liếc mắt xuống nhìn cô ta với ánh mắt u ám, ánh mắt đó sâu như một cái hang không đáy.
Lạc Đơn Thụy chỉ chú ý tiếp xúc da thịt với anh ta, giọng nói điều đà hơn ai hết: “Cái con bé Tinh Không nhà anh ấy....mới có 17 tuổi đúng
không? Thế nhưng em phát hiện thấy con bé đó có đôi mắt đúng là quyến rũ người khác....”
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Lạc Đơn Thụy tiếp tục dụi đầu vào ngực Thẩm Chi Diệu: “Anh xem có cần bồi dưỡng con bé đó không? Tranh thủ lúc nó
vẫn còn trong trắng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng đến, anh
biết không, có rất nhiều ông già thích chơi thể loại non nớt, còn nguyên vẹn thế này....”
Ánh mắt Thẩm Chi Diệu đột nhiên sắc lạnh, tay anh ta nắm chặt lấy
ngón tay cô gái, bóp lại, giọng nói lạnh lùng: “Miệng em nói lời sạch sẽ một chút!”
Lạc Đơn Thụy rất đau nhưng vẫn nhỏ nhẹ: “Anh làm gì đấy? làm người ta đau chết đi được, nói đùa một tí mà cũng không được à? cũng có phải
cháu gái ruột của anh đâu, anh kích động như thế làm cái gì, hay là
trong lòng anh đang tính toán gì, không phải là thích cái con bé tiểu
nha đầu đó chứ?”
Khớp các ngón tay của Lạc Đơn Thụy trong tay Thẩm Chi Diệu kêu lên
khầng khậc, cô ta đau tới mức chảy nước mắt ra, đập tay vào người đàn
ông vô tình này: “Đồ xấu xa! Anh làm gì mà phải nóng tính như thế! Người ta thấy anh rời đi sớm như thế, lại tưởng rằng tâm trạng anh không tốt
nên mới lại đây cùng với anh! anh không nhận lấy tấm lòng người ta thì
thôi, việc gì phải thế này!”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ta đau chảy cả nước mắt ra, macara nhòe đi, đột nhiên anh cười, bỏ cô ta ra, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay ra và giúp cô ta lau nước mắt: “Nhìn em kìa, khóc tới nỗi phấn son nhòe hết đi rồi,
như thế anh thương lắm đấy biết không!”
Lạc Đơn Thụy nhận lấy chiếc khăn tay, quay người đi, khóc thút thít:
“Anh làm gì có thương người ta đâu! Nếu thương anh đã không đột nhiên bỏ đi như thế! Anh căn bản không yêu em.”
Thẩm Chi Diệu nhìn cô ta, bĩu môi, ôm qua bờ vai cô ta: “Mấy ngày
trước chẳng phải em thích một bộ đồ trang sức à? đi lấy đi, anh sẽ cho
người thanh toán.”
Lạc Đơn Thụy nũng nịu một lúc, mãi cho tới khi bàn tay anh ta trượt
xuống dưới cái váy cô ta đang mặc trên người, cô ta mới mắng yêu mấy câu sau đó nhướn người lên hôn lên đôi môi của anh ta. Người đàn ông này
lạnh lùng vô tình, lật mặt như trở bàn tay, cô ta cũng không có gan để
làm ầm lên với anh ta, chỉ có thể mềm nắn rắn buông, biết dừng đúng lúc, đây là nguyên nhân lớn nhất mà cô ta có thể ở bên cạnh Thẩm Chi Diệu
lâu dài.
*****
Tinh Không tỉnh dậy vào buổi sáng, cổ họng rát đặc lại, đầu nặng
trình trịch, cô nằm trong chăn một lúc rồi mới ý thức được rằng bản thân mình bị ốm rồi.
Cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, cô dường như bị tách ra làm hai phần nóng lạnh.
Cô cuộn tròn mình trong chăn, người làm đến gọi cô dậy sờ lên trán cô, đột nhiên kêu lên “ây za! Nóng thế này, không được rồi!”
Tinh Không càng cuộn mình tròn hơn, cơ thể cảm thấy nặng nề lại khó
chịu, trong cơn mơ màng cô nghe thấy tiếng người làm chạy ra ngoài gọi
người, cô muốn bảo người làm đừng gọi, gọi ai? Tối ngày hôm qua Thẩm Chi Diệu ở cùng bạn gái anh ta, bây giờ kể cả dậy rồi thì cũng đã đi ra
ngoài, ở nơi này, một người để cô có thể dựa vào cũng không có....
Cô run lên cầm cập, chẳng bao lâu sau, cô khó chịu tới mức ngủ thiếp cả đi.