Tất cả các bệnh viện trong thành phố đều không có bệnh viện nào có điều kiện điều trị tốt hơn bệnh viện số một.
Thẩm Tinh Không sợ nhất là mùi thuốc, cô đi thẳng với phòng bệnh,
càng đi con tim cô càng lo lắng thấp thỏm. A Tiến đi theo phía sau cô,
trong lòng cô càng cảm thấy bực dọc, dừng lại, cô dùng ánh mắt phẫn nộ
nhìn người đàn ông cao lớn phía sau: “Kẻ bám đuôi kia! Còn mặt mũi mà
tới à? Nếu không phải tại anh nói ra bí mật của tôi thì tiền bối cũng sẽ không phải nằm ở đây!”
A Tiến mím chặt môi, không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Tinh Không rất ghét cái bộ dạng dù mắng dù đánh cũng không phản
ứng gì, cô giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt anh: “Đừng đi theo tôi, bằng
không tôi sẽ dùng chai thuốc để đánh vỡ đầu anh đấy!”
Nói rồi cô chạy nhanh về phía đầu hành lang.
Sau khi cắt đuôi được A Tiến, trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu,
Trì Hạo nằm trong phòng bệnh, khi cô tới anh vẫn chưa tỉnh, cả người bị
cuốn băng gạc khắp nơi, chỉ để lộ khuôn mặt với những vết thương nhỏ, cô nghẹn ứ cổ họng lại, chỉ cảm thấy bạn thân mình là kẻ có tội tày trời.
“Cô là....” Thẩm Tinh Không đứng chưa được bao lâu thì một người phụ
nữ nhìn có vẻ mệt mỏi lên tiếng, Thẩm Tinh Không quay đầu lại, cô bắt
gặp một quý phu nhân tuổi trung niên với đôi mắt đỏ và sưng lên.
Đoán ra chắc đây là mẹ của Trì Hạo, Thẩm Tinh Không áy náy cúi đầu xuống nói: “Bác gái, cháu tới thăm tiền bối.”
“À, cảm ơn cháu, Trì Hạo nhà chúng tôi thật đáng thương....” nói rồi
mẹ Trì Hạo liền bật khóc, bà vừa cầm khăn tay lau đi nước mắt vừa phẫn
nộ bất bình nói: “Con trai bác ưu tú như vậy nhưng bác sĩ lại nói nó sau này không thể vẽ được nữa......cháu nói xem điều này sao mà nó chấp
nhận được chứ.....cái cô gái mà hại nó nằm ở đây cũng không hề thấy lộ
diện, đúng là tội lỗi, tại sao con trai bác lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đi qua lại với hạng con gái đó chứ....”
Thẩm Tinh Không đứng đó cảm thấy đầy tội lỗi, cô nắm chặt hai tay lại, nói: “Bác gái, cháu xin lỗi.....”
Mẹ Trì Hạo vẫn còn đứng đó kể khổ, mãi sau mới dường như hiểu ra câu
nói của cô nhưng chưa chắc chắn, bà nhìn Thẩm Tinh Không từ trên xuống
dưới: “Cháu là bạn học của Hạo Nhi? Vậy thì cháu có biết cái cô gái họ
Thẩm đó không?”
Thẩm Tinh Không lại cúi gằm mặt xuống, cảm giác như ánh mắt của mẹ
Trì Hạo sắp đốt cháy cô vậy, cô nói lí nhí đủ nghe thấy: “Cháu xin lỗi,
là lỗi của cháu.”
Mẹ Trì Hạo nhìn Thẩm Tinh Không như thể sắp khóc cả đi, vài giây sau
mới phản ứng lại và hỏi: “Cháu....cháu chắc không phải là cái cô gái họ
Thẩm kia đâu chứ?”
Thẩm Tinh Không đầu óc căng ra, cô lấy hết dũng khí nói: “Cháu xin lỗi bác gái.....cháu là Thẩm Tinh Không....”
“Cô còn có mặt mũi mà tới đây à?” mẹ Trì Hạo lớn tiếng phẫn nộ, bà giơ tay lên định giáng một cái tát về phía Thẩm Tinh Không.
Cổ tay bị nắm chặt lại, mẹ Trì Hạo cảm thấy đau buốt, nhìn ra thì
thấy cổ tay mình bị một bàn tay to lớn khác nắm chặt lấy, nhìn theo bàn
tay đó thì lọt vào mắt bà là một khuôn mặt u ám.
Bàn tay bị bóp đau tê cả đi, lúc này bà ta nhìn A Tiến với vẻ càng phẫn nộ hơn: “Cậu lại là ai? Dám động vào tôi?”
A Tiến vẫn bóp chặt cổ tay mẹ Trì Hạo, giọng nói cứng nhắc nhưng như đang ra lệnh: “Không được phép làm hại tới tiểu thư.”
“Đồ khốn!” mẹ Trì Hạo định giơ tay kia lên đánh A Tiến.
Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt hung dữ của A Tiến, biết anh đã dùng lực mạnh thế nào, cô vội vàng quát mắng: “A Tiến đáng chết, anh dám ra tay
với bác ấy!”
Động tác của A Tiến đột nhiên dừng lại, mẹ Trì Hạo giáng lên mặt anh một cái tát.
Tiếng cái tát vang lên bốp nghe chói tai, ngay đến cả mẹ Trì Hạo cũng phải giật mình.
Mặt A Tiến đỏ hằn lên năm vết ngón tay, ánh mắt anh lúc này đã hằm
hằm sát khí, nhưng anh vẫn khắc chế mọi hành động của bản thân.