Thẩm Tinh Không gầm lên xong, Thẩm Chi Diệu đơ người ra một giây, sau
sau đó anh nở nụ cười cợt nhà, rồi anh dùng hai chân mình đẩy hai chân
của Thẩm Tinh Không ra, dường như anh đang đỡ lấy toàn bộ cơ thể của
Thẩm Tinh Không, chuẩn bị tiến hành hòa mình vào cơ thể mình.
Thẩm Tinh Không đau khổ rên lên một tiếng, sau đó há hốc mồm ra hít thở, rồi cô nói trong cảm giác như hết hơi: “Đồ vô liêm sỉ! Kể cả chú có đạt
được cơ thể tôi cũng không có ý nghĩa gì! Tôi hận chú, hận sự bẩn thỉu
của chú, hận sự đê tiện của chú! Đợi A Trạch quay về tôi sẽ nói cho annh ấy biết chú đã ức hiếp tôi thế nào, anh ấy nhất định sẽ giết chú! Anh
ấy sẽ....a....!”
Thẩm Chi Diệu ở phía trên nhìn sự đau khổ của
cô, nụ cười tàn ác và sự tức giận đều biến mất rồi, cô không ngừng mắng
anh, hận anh, nguyền rủa anh....
Anh cảm thấy bản thân mình dường như thực sự trở thành một thi thể không có con tim, chỉ là dựa vào dục
vọng của bản thân để đi cướp đoạt và chiếm hữu.
Anh đang giày vò
cô, không cho cô được vui vẻ, anh đẩy vào bên trong từng chút từng chút
một, mỗi lần tấn công như thế đều làm cho Thẩm Tinh Không kêu lên đau
đớn thảm thiết.
Anh biết làm thế nào để có thể khiến cô chịu đựng sự đau khổ ít nhất khi trở thành phụ nữ, thế nhưng anh không muốn, anh
cứ thích dùng cái cách lỗ mãng, bạo lực để cô phải đau đớn.
Cô nói, có được thân thể cô cô cũng không yêu anh, mãi mãi không phải là người phụ nữ của anh.
Cô nói, Lục Diễn Trạch có đính hôn rồi thì cô cũng vẫn yêu anha áy.....
Anh bắt đầu thấy hận, anh khắc chế bản thân, dùng sự kiên nhẫn của bản thân để giày vò cô.
Thẩm Tinh Không sắc mặt trắng bệch ra, trên trán mồ hôi hạt lấm tấm xuất hiện.
Cô giống như một con cá trên thớt há hốc mồm thở thoi thóp, lúc thì khóc
lúc thì mắng, nhưng tất cả đều vô ích, Thẩm Chi Diệu đã dùng cực hình để khiến cô cảm nhận sự đau đớn giống như là bị tra tấn dã man.
Thẩm Chi Diệu liền dừng lại và điểm được ngăn cách đó, anh cúi đầu xuống
nhìn cô, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt có phần trống rỗng, anh nhìn cô
cười đểu giả và nói: “Cầu xin anh một câu anh sẽ đối xử với em tốt một
chút.”
Khuôn mặt Thẩm Tinh Không chỉ có mồ hôi lạnh hòa lẫn với
những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, cô không giám nhìn nụ cười tàn
ác như nụ cười của ác quỷ đó.
Cô nghiến răng, quay đầu hướng ra phía cửa gào lên: “Cứu em! Chị Hoan cứu em! A Tiến cứu em!”
..........
Thế nhưng, cả thế giới yên lặng, ai thực sự có thể tới cứu cô đây....
Thần sắc Thẩm Chi Diệu càng lạnh lùng hơn, lạnh lùng tới mức đáng sợ, anh
đột nhiên rút cái đó ra khỏi cơ thể cô, Thẩm Tinh Không cảm thấy sự nguy hiểm đột nhiên biến mất, song, cô còn chưa kịp hít thở và kêu lên thì
anh bỗng bắt đầu lại từ đầu một lần nữa, anh xuyên thẳng hoàn toàn vào
cơ thể cô.
Tiếng kêu của Thẩm Tinh Không nghẹn ở trong cổ họng, phần sâu trong cơ thể cô dường như bị anh nghiền nát....
Cô ngay cả run lên cũng không còn sức nữa....
Chỉ cảm thấy đau, dường như bị vứt vào trong máy trộn, bị những con dao sắc nhọn cắt vào cơ thể.
Xong rồi....
Kết thúc thật rồi....
Cô lẩm bẩm một tiếng, ngay cả khóc cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi....
Người đàn ông này đã hủy hoại cơ thể cô, thế nhưng sao anh có thể làm như vậy chứ.
Khi cô 12 tuổi cô tới bên cạnh anh, anh đã nuôi dưỡng cô, giáo dục cô....
Trên pháp luật thì anh là chú của cô, là người thân cùng họ với cô....
Anh là người giám hộ của cô, thế nhưng hôm nay anh lại dùng cách này để hủy hoại thân thể cô, chiếm lấy cô, dùng cô để thỏa mãn dục vọng của một
người đàn ông....
Cô biết bản thân mình đã khóc rồi, cô không khống chế được những giọt nước mắt đang chảy ra.
Bên ngoài trời tối om như mực, không hề có một chút ánh sáng nào dù chỉ là le lói....
Thẩm Chi Diệu ở phía trên dùng một tay kiểm soát giữ chặt lấy hai tay cô còn bàn tay kia thì sờ soạng khắp cơ thể nóng ran của cô.
Không đủ...
Có thế nào vẫn không đủ....
Không đủ để có được....
Không đủ để chứng minh cô chỉ thuộc về một người là anh....
Khuôn mặt anh tú bị che đi bởi bóng tối và sự tàn ác, những giọt mồ hôi từ
trên mái tóc chảy xuống, rớt cả vào mắt, cay sè rất khó chịu.
Anh lập tức nhắm mắt lại, khóa chặt khuôn mặt trắng bệch tuyệt vọng tới mức thảm hại của cô trong đầu óc mình.
Lúc này hai cơ thể nóng hổi đang áp sát vào nhau, giây phút này anh không biết đã đợi bao lâu.
Anh cảm thấy bản thân mình đúng là vô liêm sỉ, cái năm cô 12 tuổi, anh 24
tuổi, khi nhìn cô đi ra từ cửa của căn biệt thự cổ, cô vẫn là một bé
gái, thế nhưng lúc đó, nhìn bộ dạng cô độc của cô lại có chút rụt rè sợ
hãi trước người lạ, ngay khi đó anh đã nghĩ, đợi cô lớn lên anh sẽ yêu
cô, nhất định là như thế.
Những năm vừa qua anh đợi cô lớn lên,
coi cô như là của độc chiếm của riêng mình, không muốn chia sẻ với bất
kì ai, không cho người nào được động vào cô.
Anh quản cô chặt
chẽ, anh cũng có chút sợ hãi, cô trẻ như vậy, đáng yêu như thế, ở một
nơi mà anh nhìn không thấy nhất định sẽ có những đẹp đẽ mà không thuộc
về anh.
Cũng có lúc anh cảm thấy bản thân mình rất đáng sợ, cô còn nhỏ như vậy thế nhưng lại bị anh nhìn chằm chằm.
Có những lúc bản thân anh cũng đấu tranh, buông tha cho cô, để tự bản thân cô lựa chọn.
Thế nhưng anh không làm nổi, nhìn cô và Lục Diễn Trạch yêu nhau anh đã không từ thủ đoạn để ngăn cách bọn họ.
Thậm chí chỉ cần nhìn thấy cô cười với A Tiến một chút mà anh còn không chịu được.
Anh mở mắt ra, nhìn cô cắn môi chảy cả máu, chắc là cô hận, cô có hận anh
cũng phải chiếm lấy cô, anh không thể đánh mất tình yêu của bản thân
mình thêm nữa, anh muốn có được cô, dù có phải chết cũng không chịu
buông tay....
Tứ chi trên cơ thể hai người đan vào nhau làm cho
anh như phát điên lên, Thẩm Tinh Không nghe thấy tiếng gầm gừ của anh,
cơ thể cô cảm giác như bị treo lơ lửng lên, cô cảm giác cơ thể mình như
đang bị tách ra từng phần trước sự tấn công mạnh mẽ của anh, cảm giác
đau nhói ban đầu đã kết thúc, thay vào đó là cảm giác máu nóng đang được truyền từ cơ thể anh sang cơ thể cô.
Cô cảm thấy miệng mình đang được banh ra, Thẩm Chi Diệu đưa tay lên bóp chặt hàm cô, ép cô mở miệng ra để không tiếp tục cắn vào môi mình nữa.
Máu rất nhiều, Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống, dùng chiếc lưỡi ẩm ướt của mình liếm hết đi.
Thẩm Tinh Không không muốn nhìn thấy mặt anh, cô nhắm chặt mắt mình lại,
nhưng sự đau đớn rõ ràng như vậy, bắt đầu từ con tim, kéo dài ra khắp
toàn cơ thể, mọi ngóc ngách trong cơ thể cô đều cảm thấy đau đớn, tới
mức cô chỉ muốn cắt bỏ hết đi...
Thẩm Chi Diệu nhìn nét mặt đó của cô, nếu bây giờ cho cô một con dao, cô không những chỉ đâm anh mà cô nhất định sẽ giết anh.
Anh từ từ hành động chậm lại, một tay nâng eo cô lên, một tay cầm lấy chiếc gối nhét vào phía dưới lưng cô.
Thẩm Tinh Không còn chưa kịp hít thở thì anh lại bắt đầu một lượt tấn công nữa.
Cô chỉ cảm thấy bản thân như sắp bị hòa tan ra, nóng như vậy, nóng tới mức cô không có nơi nào để trốn đi, cô muốn gào lên.
Thẩm Chi Diệu nhìn cô nhăn mặt nheo mày lại, trên mặt và da cô đều bắt đầu
hiện lên những màu hồng nhạt như màu cánh hoa, anh từ từ nhếch môi lên
cười, tìm tới điểm mẫn cảm của cô và tấn công vào đó.
Thẩm Tinh Không không chịu được nữa, cô kêu lên một tiếng...
Cái tiếng kêu đó vô cùng kì lạ....
Nó như cho thấy cơ thể cô đang mềm nhũn ra, yếu ớt...
Làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhục nhã.
Thẩm Chi Diệu nhìn cô lại cắn lấy môi mình, anh cười lạnh lùng, cúi người
xuống bắt đầu hôn cô, dùng lực ngậm chặt lấy môi cô sau đó lại nhấc đầu
lên, lưu lại trên đó một dấu đỏ.
Thẩm Tinh Không tứ chi tê liệt, cô để mặc anh giày vò bản thân mình....