Trong đầu Đồng Đông Thăng liên tục có ba từ chạy qua.
Thẩm Chi Diệu....
Thẩm Chi Diệu.....
Thẩm Chi Diệu.....
Trong đầu hắn ta đột nhiên như có tiếng sét sẹt qua, chắc không phải là chú Hai của Thẩm Tinh Không đâu chứ?
Tổng tài đương nhiện của tập đoàn quốc tế Tín Dương?
Hắn ta lại nuốt nước bọt.
Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên nhìn xe của bảo vệ đang được lái tới, cô vội
vàng chạy lại gần, kéo cánh tay của Thẩm Chi Diệu, nói nhỏ: “Đừng đánh
nữa....bảo vệ tới rồi.”
Thẩm Chi Diệu vỗ nhẹ vào đầu cô một cái,
ngữ khí có vẻ coi thường: “Tránh ra xa một chút, quay về học cách dùng
mắt nhìn người của ba em đi rồi hãy đi ra ngoài.”
Đồng Đông Thăng bị anh kéo lên rồi đẩy ra, vẫn còn đang chao đảo thì bảo vệ liền chạy
tới khống chế hắn ta, Triển Lam đứng bên cạnh kêu lên: “Chính là anh ta, chính người này dở trò lưu manh, đưa anh ta tới đồn cảnh sát đi ạ!”
Đồng Đông Thăng tức giận nghiến răng lại, quay đầu liếc nhìn Thẩm Chi Diệu
đang đứng thẳng người và Thẩm Tinh Không đứng bên cạnh, tuy tức giận
nhưng hắn ta cũng không dám làm gì nữa.
Nhìn bảo vệ đưa hắn ta đi, Thẩm Tinh Không cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên càng lạnh hơn.
Người đàn ông bên cạnh nắm hai tay vào với nhau, cúi đầu xuống nhìn cô, nói
với ngữ khí và ánh mắt lạnh lùng: “Em toàn dây vào hạng người gì thế?”
Thẩm Tinh Không cúi gằm mặt xuống, bĩu môi, trong lòng cô nghĩ, đúng là chỉ
biết dạy bảo, mắng mỏ người khác thôi, cô ghét anh thế này...
Cho tay vào trong túi áo, tay cô bóp chặt thỏi son dưỡng.
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng không phục của cô, anh nheo mày lại: “Anh nói sai à? tối qua đợi hai giờ đồng hồ em không về, có phải là đi cùng tên tiểu tử đó không?”
Triển Lam đứng bên cạnh nhìn đôi này, người đàn
ông thì rõ ràng là rất quan tâm, nhưng lại với bộ dạng nghiêm nghị dạy
bảo người khác, còn cô gái thì sao, rõ ràng là rất lo lắng cho anh nhưng bây giờ lại tỏ vẻ chống đối anh, sầm mặt xuống không nói gì....
Triển Lam khẽ liếc nhìn Thẩm Chi Diệu rồi tiến lại gần phía Thẩm Tinh Không,
cô hắng hắng giọng: “Tinh Không à, có phải cậu có quà muốn tặng cho Thẩm tiên sinh đúng không?”
Thẩm Chi Diệu nhướn mày, sự lạnh lùng trên nét mặt đã giảm đi phần nào.
Thẩm Tinh Không rút tay ra khỏi túi áo, trừng mắt lên nhìn Triển Lam, không
thèm nhìn Thẩm Chi Diệu mà tự mình nhặt mấy chiếc túi dưới đất lên đi về ký túc: “Không có quà gì hết, cậu nghe nhầm rồi, tớ chỉ mua cho ông nội thôi.”
Thẩm Chi Diệu đưa tay ra nắm lấy cô tay cô, anh khẽ nói: “Đừng về ký túc nữa, về nhà với anh đi!”
Thẩm Tinh Không tức giận, cô rút tay về: “Không về, quà của ông nội sẽ được gửi về, năm nay tôi muốn ăn Tết ở ngoài.”
Thẩm Chi Diệu có chút bực mình, anh gằn giọng xuống: “Đừng bướng nữa, em không có nhà à? sao có thể ăn Tết ở ngoài chứ!”
Thẩm Tinh Không giật tay mình ra: “Tôi là gì cũng đều bị coi là bướng bỉnh,
anh việc gì phải quản tôi nữa, tôi cảm thấy mệt thay cho anh đấy, anh
tìm cô bạn gái ngoan ngoãn biết nghe lời của anh là được rồi còn gì!”
Cánh tay Thẩm Chi Diệu bị cô hất ra, anh nheo mày lại nhìn cô chằm chằm, anh hít thở thật sâu rồi lại thở dài: “Thẩm Tinh Không, em nói lời cũng như làm việc càng ngày càng không có quy tắc rồi đấy!”
Thẩm Tinh
Không quay lưng vào anh, hai mắt ậng nước, thế nào cũng không đúng, thế
nào cũng không được, cô hậm hực nói nghẹn ngào: “Đã để Thẩm tiên sinh
phải lo lăng rồi, tôi thành ra thế nào là do tôi tự làm tự chịu, tôi sẽ
không làm liên lụy tới anh đâu, tôi sẽ giải thích thẳng thắn với ông
nội....”
Thẩm Chi Diệu ở phía sau cô, ánh mắt anh nhìn cô với vẻ nhẫn nhịn.
Triển Lam nhìn bộ dạng gượng ép của hai người, cô đứng bên cạnh không biết
phải làm thế nào, nhìn Thẩm Chi Diệu tự nắm lấy tay mình, nét mặt hơi
khó chịu, cô lên tiếng hỏi: “Tay anh bị làm sao đấy?”
Thẩm Chi
Diệu xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi anh tháo găng tay ra, lòng bàn tay anh dính dính, lúc này anh mới phát hiện vết thương tối qua bị sứ cứa
vào đang bong cả ra, lòng bàn tay anh đầy một màu đỏ của máu chảy ra.
Thẩm Tinh Không quay đầu lại, nhìn thấy vậy liền giật mình sợ hãi, con tim
cô nhói đau, cô nheo mày lại, cúi đầu xuống nói run run: “Sao lại....”
Thẩm Chi Diệu xòe lòng bàn tay ra, không nói gì.
Triển Lam nhìn anh, vội vàng chạy tới nói: “Đi lên tầng, trên phòng chúng tôi có thuốc, để Tinh Không băng lại cho anh, cô ấy giỏi cái khoản này lắm, băng bó không đau mà còn chắc chắn nữa.”
Thẩm Tinh Không lườm
Triển Lam một cái, nhưng trong lòng cô đang cảm thấy đau thay cho Thẩm
Chi Diệu, nên vẫn cùng để anh lên tầng.
Người coi cổng ký túc
không biết làm thế nào mà biết được thân phận của Thẩm Chi Diệu, không
những không ngăn anh lại mà còn rất nhiệt tình.
Trên đường đi lên phòng cô, ký túc nữ sinh tuy ít người nhưng mỗi người nhìn thấy anh đều thò đầu ra, dùng ánh mắt thèm muốn để nhìn anh.
Thẩm Tinh Không có chút bực mình, cô rất muốn hét to lên bảo bọn họ không được nhìn nữa....
Lên tới nơi, Thẩm Chi Diệu cùng cô vào phòng, cô vừa đặt đồ đạc xuống
giường thì cánh cửa đã bị Triển Lam đóng lại từ phía ngoài.
Triển Lam ở bên ngoài nói vọng vào: “Tớ ở phòng bên cạnh nhé, hai người cứ
nói chuyện đi, Tinh Không, son dưỡng môi cậu mua đâu? Đừng giấu nữa, mau tặng cho Thẩm tiên sinh đi!”
Thẩm Tinh Không có chút lúng túng,
cô tìm hộp thuốc mở ra, giận dỗi nhìn Thẩm Chi Diệu đang khẽ mỉm cười:
“Không phải tặng anh đâu! Rốt cuộc là anh có muốn băng bó vào không?”
Thẩm Chi Diệu ngồi trên chiếc giường nhỏ của cô, rồi anh lại ngả lưng nằm
xuống, cựa quậy một lát anh thở dài: “Cái giường nhỏ thế này thì ngủ
kiểu gì?”
Thẩm Tinh Không liếc nhìn anh, cầm bông băng ra để lau
tay cho anh, vết thương trên tay được phủ bởi máu đã khô lại đỏ sẫm,
nhìn mà con tim cô thấy nhói đau, cô mím chặt môi: “Sao tối qua anh
không tới bệnh viện?”
Thẩm Chi Diệu ngẩng đầu lên nhìn cô: “Không đi, dù sao thì để chảy máu có chảy tới chết cũng chẳng ai quan tâm.”
Thẩm Tinh Không biết ý anh muốn nói gì, cô liền lau lau vài cái cho xong:
“Tôi không về nhà ăn Tết đâu, sau này anh cũng không phải tìm tôi nữa.”
Thẩm Chi Diệu nheo mày lại, anh đứng lên, nhìn chằm chằm cô: “Em nói lại một lần nữa xem.”
Thẩm Tinh Không băng bó tay cho anh, từng vòng một quấn vào: “Tôi sẽ không
quay về! Anh cũng không cần tới tìm tôi nữa! Còn khả năng tôi đi theo
anh thì không thể nào!”
Thẩm Chi Diệu dùng cánh tay bị thương ôm
lấy cô, anh ghì cô sát vào ngực mình, hơi thở anh phả vào mặt cô: “Đồ cố chấp lại còn tàn nhẫn....em nói xem anh phải làm thế nào?anh phải làm
thế nào mới có thể khiến em không lẩn tránh anh chứ....”
Thẩm
Tinh Không nghe tiếng nhịp đập con tim anh, cảm thấy bản thân mình thôi
xong rồi, đầu óc cô lại trống rỗng, tim đập nhanh hơn....
Cô thở
dài đẩy anh ra, tiếp tục băng bó tay cho anh, buộc lại, cô bỏ tay anh
xuống, nhìn anh: “Anh luôn bảo tôi lẩn tránh anh, tôi thế nào mới được
coi là không lẩn tránh anh?”
Thẩm Chi Diệu lại kéo cô ngồi xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh trả lời cô rất nghiêm túc:
“Yêu anh, ở bên anh.”
Con tim Thẩm Tinh Không vì lời nói của anh
mà trở nên rung động và nhói đau, cô bĩu bĩu môi: “Anh muốn tôi yêu anh, vậy anh thì sao? Anh cũng có bao giờ nói....nói...”
Thẩm Chi
Diệu bật cười, khuôn mặt xấu hổ lúng túng của cô thực sự rất đáng yêu,
anh đặt hai tay lên má cô rồi ghé sát vào tai cô: “Nói gì?”
Thẩm Tinh Không hức một tiếng, đẩy anh ta: “Nói gì cũng không nghe nữa! Vết thương băng bó xong rồi, anh đi đi!”
Thẩm Chi Diệu ngả lưng xuống giường, anh giơ tay lên về phía cô: “Quà đâu?”
Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy túi áo: “Còn lâu mới có....”
Thẩm Chi Diệu tháo giày ra ra, vắt chân lên giường cô nằm đó, nhắm mắt lại:
“Vậy anh ngủ một lát, đợi em lấy ra, nhớ là phải gọi anh đấy.”
Thẩm Tinh Không tức giận kéo ống quần anh: “Ai cho anh nằm trên giường tôi, mau xuống!”
Thẩm Chi Diệu lắc lắc chân trêu cô: “Không xuống, trừ khi em bỏ quà ra đây, son dưỡng? Sao lại tặng anh cái đó?”
Thẩm Tinh Không vứt chân anh xuống, chỉ muốn lấy nước nóng ra dội lên người
anh, cái nụ cười đó của anh đúng là làm người khác tức chết, cô chu mỏ
ra nói: “Thẩm Chi Diệu, anh đừng có mà bắt nạt tôi, anh đã ba mươi tôi
rồi, anh còn mặt dày như thế mà không biết ngại à?”
Thẩm Chi Diệu vẫn cười, nhìn cô chớp chớp mắt: “Trên thế giới này còn có việc làm anh biết ngại sao? Nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ra.”Thẩm Tinh Không nghiến răng lại nhìn anh: “Anh định ăn thịt tôi đấy đúng không?”
Thẩm Chi Diệu cười nheo mắt lại.
Thẩm Tinh Không rút thỏi son trong túi ra vứt về phía anh: “Của anh đấy, cầm lấy rồi đi đi! Đừng tưởng tôi còn nhỏ mà anh có thể đùa cợt trêu chọc
tôi.”
Thẩm Chi Diệu đỡ lấy thỏi son, anh ngồi dậy, nhìn cô hai
mắt hơi nhòe đi, anh nheo mày lại: “Sao thế? Đồ ngốc! em đang nói cái gì đấy?”
Thẩm Tinh Không lấy tay quệt mắt: “Đều tại anh đấy! Anh
lúc nào cũng tìm cách làm phiền tới tôi, tôi đang yên đang lành anh tới
đây làm cái gì?”
Thẩm Chi Diệu bước chân xuống đất, ôm cô vào
lòng, anh thở dài thương cảm, anh hôn lên tai cô rồi thì thầm: “Đừng
khóc, anh không có ý ép em....em một mình con gái con đứa, không thể một mình ở ngoài ăn Tết, như thế rất cô đơn, về nhà đi, ông nội muốn gặp
em...đừng khóc nữa....”
Anh ôm lấy Thẩm Tinh Không, như vậy càng
khiến cô muốn khóc, cô đúng là đang đấu tranh với bản thân mình, trong
người cô đang có sự đấu tranh của hai con người, một người thì muốn cùng với Thẩm Chi Diệu chạy đi, một con người thì không muốn vi phạm đạo đức phải nghe những lời đàm tiếu, bàn luận của thiên hạ, cô cố gắng để ngăn lại sự mâu thuẫn của con tim mình....
Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô, cô không còn cảm thấy đau nữa....
Hai người lặng lẽ dựa vào nhau, căn phòng kí túc tĩnh lẵng, chỉ nghe thấy
tiếng hai trái tim đang đập rộn ràng, đột nhiên một tiếng phụt vang lên.
Cùng với đó, căn phòng trở nên tối đen như mực.
Thẩm Tinh Không sợ hãi co rúm người trong lòng anh, Thẩm Chi Diệu vỗ vỗ vào
lưng cô, anh rút điện thoại trong túi ra bật đèn lên, anh nhìn cô: “Có
đèn pin không?”
Thẩm Tinh Không vội vàng lấy chiếc đèn chỗ cửa sổ đưa cho anh, anh bật lên rồi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, xắn tay áo
lên, anh giẫm lên ghế trèo lên trên, đưa tay ra ấn vào chỗ nào đó của
chiếc đèn, động tác rất thuần thục.
Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Sao anh lại biết những cái này....”
Cô còn tưởng rằng anh chỉ biết sầm mặt xuống mắng người khác, sai người khác làm việc cho anh....
Thẩm Chi Diệu xoay lại chiếc đèn, hức một tiếng: “Anh ở nước ngoài bao nhiêu năm, không tự mình nấu cơm rồi sửa chữa lặt vặt thì ai làm cho?”
Thẩm Tinh Không mím môi, cô nghĩ một mình anh ở nước ngoài học tập chắc chắn là rất cô độc rất khổ, anh ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên cô cảm thấy
thực ra anh cũng giống như cô, sẽ rất cô độc, sẽ có lúc cảm thấy thất
vọng chán nản.
Cô khẽ lên tiếng hỏi anh: “Anh biết nấu cơm không?”
Thẩm Chi Diệu mỉm cười: “Biết một chút, muốn thử không? Anh chỉ nấu cho em ăn thôi....”
Con tim Thẩm Tinh Không đập rộn ràng, cô cắn chặt môi.
Thẩm Chi Diệu từ trên ghế trèo xuống, thấy cô đang ngây người ngẩng đầu nhìn lên trên anh liền cầm nhẹ vào cằm cô: “Em đang nhìn cái gì thế?”
Thẩm Tinh Không cảm thấy hơi thở có chút khó khăn, cô vội vàng lắc đầu, né anh.
Thẩm Chi Diệu muốn kéo cô lại, cái bộ dạng đó của cô anh rất muốn cúi đầu
xuống hôn cô, nhưng lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Anh hắng giọng một tiếng rồi quay người đi nhận điện thoại.
Thẩm Tinh Không nhìn anh dựa vào ghế nghe điện thoại, chiếc áo sơ mi trắng
nhìn thật đẹp, đó là một chiếc áo với kiểu rất đơn giản, thế nhưng mặc
lên người anh sao lại thuận mắt tới thế chứ...
Còn cả khuôn mặt anh nữa, mỗi góc cạnh đều như được điêu khắc vậy.
Cô nhìn anh, sự kích động trong lòng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Cô sắp để mọi thứ bùng phát ra rồi.
Thẩm Chi Diệu nói một lát, anh nhìn đồng hồ, rồi cầm chiếc áo khoác lên, anh nhìn Thẩm Tinh Không với vẻ có chút thất vọng: “Anh có chút việc, anh
đi trước đây, em nhớ đừng có chạy lung tung, việc về nhà ăn Tết vài hôm
nữa anh sẽ lại nói với em.”
Anh tiếp tục gọi điện thoại và đi ra
ngoài, Thẩm Tinh Không nhìn bóng dáng anh đi ra khỏi cửa, giây phút đó
trong lòng cô cảm thấy đau nhói – giống như Triển Lam nói, nếu cứ mãi từ chối từ chối có thể anh sẽ đau lòng mà đi mất....
Đột nhiên cô không có cách nào để chấp nhận được sự thực anh đi mất....
Cô chạy ra cửa đuổi theo thì đã không thấy Thẩm Chi Diệu đâu nữa.
Bỗng nước mắt của Thẩm Tinh Không liền rơi xuống, cô nhìn thấy anh đi như
thế cô không biết tại sao, cô cảm thấy bóng dáng anh thật cô đơn, con
tim cô bị đau như từng nhát dao cắt....
Sao cô lại xấu xa thế chứ...
Cô đứng do dự ở đó một lúc, cô có vô số lí do đang thâm nhập vào đầu óc cô, nói với cô, không được đi, không thể đi...
Thế nhưng cô không khống chế nổi, cô liền chạy ra ngoài, hồng hộc chạy
xuống tầng, cô nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đã mở cửa, nhìn ngang khuôn mặt
anh đang rất tập chung, cơ thể cao lớn và săn chắc của anh....
Thẩm Tinh Không vừa chạy về phía anh vừa gọi: “Thẩm Chi Diệu!”
Anh dừng động tác lại, nhìn cô, buông chiếc điện thoại xuống.
Cô chạy tới trước mặt anh thở dồn dập, cô có phần bối rối, cô giơ thỏi son dưỡng ra, một lúc mới nói: “Anh...môi anh bị khô, cầm lấy cái này....vị nho đấy, rất dễ gửi....”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, cầm lấy nắm chặt trong tay, nhìn nét mặt với những cảm xúc phức tạp của cô: “Vẫn còn có điều muốn nói?”
Thẩm Tinh Không nắm chặt tay lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi: “Em...em...”
Thẩm Chi Diệu cười mà hai mắt anh sáng lên, anh cố ý lùi về phía sau một bước: “Em về phòng đi, trời lạnh lắm, anh đang vội.”
Thẩm Tinh Không vội vàng lên tiếng, cô đưa tay ra phía trước: “Ây...đợi đã....”
Thẩm Chi Diệu dừng chân ở gần cửa xe, có vẻ khó xử: “Anh đang rất vội Tiểu Tinh.”
Thẩm Tinh Không tức giận giậm chân, cô nói như thể bột phát ra: “Vậy thì anh đi đi, em không thèm anh ở lại đây! Đi đi đi đi! Anh đúng là cái đồ xấu xa chuyên đi làm phiền người khác.”
Thẩm Chi Diệu bật cười, cô
bé nha đầu này, cái bộ dạng của cô khiến anh cảm thấy yêu tới mức chiếm
hết trái tim mình, anh tắt máy đi, cho điện thoại vào trong túi quần,
anh nhìn khuôn mặt Thẩm Tinh Không đang đỏ lên như gấc: “Sao anh lại là
đồ xấu xa chuyên đi làm phiền người khác được? chẳng phải là em bảo anh
đi đi thì anh chẳng đi đi?”
Thẩm Tinh Không cảm thấy anh đang cố ý trêu chọc mình, cô giậm chân: “Đúng thế, em bảo anh đi thì anh đi đi!”
Thẩm Chi Diệu ồ lên một tiếng, vậy mà anh thực sự lại ngồi vào trong xe, sau khỉ khởi động xe anh liền thò đầu ra nhìn cô: “Có lẽ là anh phải bận
rồi, anh có việc gấp, em về nhà hay không về nhà thì tự quyết nhé, anh
không ở đây với em được nữa rồi.”
Nói rồi anh liền lái xe rời đi.
Thẩm Tinh Không tức tới nỗi chảy cả nước mắt ra, sao anh có thể để mình tự đi chứ!
Thẩm Tinh Không đuổi theo vài bước, cô hướng về phía xe anh gầm lên: “Thẩm
Chi Diệu! Anh là đồ khốn! Em đuổi theo anh tặng quà cho anh anh không
biết là ý gì sao?”
Nhìn thấy chiếc xe anh rẽ và chạy đi, trong
lòng cô cảm thấy buồn muốn chết, cô quay người đi lau nước mắt, đều là
đồ lừa đảo, lúc dỗ dành cô thì nói ngon ngọt, chớp mắt cái lại bỏ lại
một mình cô....
Thẩm Tinh Không không ngừng rơi nước mắt, vừa đi vừa mắng anh.
Chẳng được mấy bước cô liền cảm thấy bờ vai mình thắt lại, một hơi thở quen
thuộc phả vào bên má cô, người đàn ông ở phía sau khẽ cười và nói: “Đồ
ngốc....”
Thẩm Tinh Không vùng vẫy đẩy anh ra: “Mau biến đi!”
Thẩm Chi Diệu vẫn cười, cô bế anh lên đi về phía xe: “Trước khi biến cùng phải đưa em đi.”
Thẩm Tinh Không cắn vào cánh tay anh: “Bỏ ra! Chẳng phải là anh rất bận à?”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống hôn cô: “Đưa em đi bận cùng...”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, nhưng vẫn im lặng trong vòng tay anh, dần dần cô không còn phản kháng nữa....