Khi Thẩm Chi Diệu tới căn biệt thự cổ, mọi người đều đang đợi anh rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Tín Dương nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh, gọi anh tới ngồi bên cạnh mình, Thẩm Chi Diệu cũng không nói gì, chỉ ngồi đó uống nước.
Thẩm Chi Mi và con trai ngồi bên cạnh, không nói gì, bọn họ nhìn ra tâm trạng
của Thẩm Chi Diệu không tốt, bọn họ biết nếu nói năng tùy tiện có thể sẽ làm anh tức giận.
Thẩm Tín Dương đợi anh hỏi việc của Thẩm Tinh
Không, nhưng anh không hề, anh với bộ dạng dường như không một chút quan tâm, ngay cả một câu hỏi cũng không có.
Thẩm Tín Dương cuối cùng cũng không giữ trong lòng được, đã nói ra sự thật, ông nhìn Thẩm Chi
Diệu: “A Diệu, Tinh Không nó đi học lớp học dự bị rồi, để cho con bé đi
vào đại học cảm nhận một chút bầu không khí ở đó, năm sau nó sẽ quay lại đây để tham gia kì thi đại học, con cháu Thẩm gia chúng ta đều là đứa
hiếu học.”
Thẩm Chi Diệu không hề nổi trận lôi đình như mọi người dự đoán, anh khẽ đặt cốc xuống, ngước mắt lên nhìn Thẩm Tín Dương, vâng một tiếng rồi nói: “Tinh Không có quyết định của cô ấy, ý kiến của con
cũng không quan trọng gì cả.”
Thẩm Tín Dương vội vàng nói: “Sao
lại không quan trọng, Tinh Không nó tôn trọng người chú Hai là con lắm,
khi nó đi còn nói lo lắng với ta rằng nó sợ con sẽ tức giận không quan
tâm tới nó nữa, con bé đó nó muốn ra ngoài xem thế giới thế nào, ra
ngoài sợ không chịu được khó khăn nói không chừng ngày mai lại chạy về
thôi....”
Thẩm Chi Diệu nhếch môi cười lạnh lùng, anh hức một tiếng: “Để con bé được tự do, con cũng không can thiệp vào làm gì.”
Thẩm Tín Dương cảm thấy cổ họng khô khô, ông uống một ngụm canh, trong lòng
nghĩ, Tinh Không nói đúng thật, chú Hai mà đã tức giận cực độ thì sẽ
không thèm quan tâm tới cô nữa.
Hai con người này, rõ ràng là chú cháu, sao tới lúc giận nhau thì lại giống....những đôi yêu nhau tới vậy chứ?
Thẩm Tín Dương cầm đũa lên, hơi nheo mày lại lo lắng nhìn Thẩm Chi Diệu, đột nhiên hỏi: “A Diệu, lần trước chẳng phải nói, con đã có đối tượng kết
hôn à? đưa về đây ta xem nào, kể cả đợi mấy năm nữa mới kết hôn cũng
không sao, chỉ là để ba sớm nhìn thấy con dâu tương lai, như thế sẽ yên
tâm hơn một chút.”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống gắp thức ăn, miệng thì trả lời thờ ơ: “Vâng, để con hỏi ý cô ấy xem thế nào.”
Thẩm Tín Dương cười cười, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Thế này cũng tốt, người nên xa nhau thì cũng tới lúc phải tách xa nhau.
Ăn cơm xong, Thẩm Chi Diệu cũng giống như trước đây, nói chuyện với Thẩm
Tín Dương về việc của công ty, nói về sức khỏe của Thẩm Tín Dương, rồi
cũng nói cả những chuyện vu vơ ngoài lề.
Nói chung là anh không có gì khác thường cả.
Khi Thẩm Chi Diệu đứng lên chào để về, Thẩm Tín Dương nhìn anh, đột nhiên
phát hiện ra điều gì đó rồi liền hỏi: “A Tiến đâu? Sao cậu ta không đi
theo con?”
Thẩm Chi Diệu cầm lấy chiếc áo khoác mặc vào người,
quay đầu lại nhìn Thẩm Tín Dương rồi nói một câu thật mà như là giả:
“Đều đi hết cả rồi.”
Thẩm Tín Dương nheo mày lại, nhìn anh bước
đi, trong lòng nghĩ, quả nhiên là vẫn đang giận, không biết tới khi Thẩm Tinh Không quay về, hai người còn có thể ở cùng và nói chuyện với nhau
như những người bình thường trong gia đình.
Ba tháng tiếp theo kể từ lúc Thẩm Tinh Không rời đi cô cũng không hề liên lạc gì với Thẩm Chi Diệu, thỉnh thoảng cô gọi điện về cho ông nội, nói về những việc trong
cuộc sống thường ngày, dường như chỉ là kể về những vui buồn lo lắng, ví dụ như cô nói về việc lấy bếp điện của bạn học để nấu trộm mì tôm trong kí túc, nói rằng ở cùng với các bạn vô cùng vui vẻ, ai cũng không biết
cô là con nhà giàu có, bây giờ cô giống với các bạn học khác, đi học rồi tan học về phòng, làm một học sinh bình thường và làm những việc mà một học sinh nên làm.
Mấy lần Thẩm Chi Diệu về nhà ăn cơm Thẩm Tín
Dương đều nói rất tự hào rằng cháu gái của ông thông minh giỏi giang,
cái gì cũng vừa học đã biết.
Thẩm Chi Diệu cảm thấy người già đúng là thật dễ để hài lòng, học được nấu mì thì cũng có gì đâu, anh chỉ giữ
thái độ lạnh lùng không phản ứng gì, dường như không chút quan tâm hứng
thú, chỉ là, tới khi rút thuốc lá từ trong bao ra cho lên miệng anh mới
phát hiện ra anh đặt ngược điếu thuốc vào miệng rồi.
Mãi cho tới khi sắp tới Tết rồi mà Thẩm Tinh Không cũng không nói tới việc quay về.
Tháng mười một rời đi, mãi tới tháng hai, cô không nói với anh một lời nào.
Sự tuyệt tình của cô làm cho Thẩm Chi Diệu cảm thấy chán nản.
******
Trong trường đại học, kì nghỉ đông sớm đã tới rồi.
Mọi người trong trường dường như đều đi hết rồi, chỉ còn lại một số ít ỏi
các học sinh là ở lại trường. Bầu trời mùa đông vốn u ám bỗng nhiên lại
ấm áp, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, đem mình ra phơi nắng mùa đông cảm
giác thật tuyệt.
Từ phòng học đi về, cô gái mặc chiếc áo khoác
bông màu trắng tay cầm hai cái phích, cánh tay yếu ớt đó gồng lên nhìn
có vẻ như đang rất cố gắng.
Leo lên tới tầng năm, Triển Lam đẩy
cửa ra, nhìn thấy ai đó vẫn đang nằm trong chăn ngủ, cô đặt hai phích
nước xuống, tiến lại gần vỗ vào chăn: “Lợn lười, mấy giờ rồi mà cậu còn
ngủ hả?”
Một cái đầu nhỏ thò ra khỏi chăn, Thẩm Tinh Không dụi
dụi mắt, giọng khàn khàn: “Tớ đau đầu quá....Triển Lam, hình như tớ bị
ốm rồi.....”
Triển Lam đặt tay lên trán cô, quả nhiên là sốt cao
rồi, liền hức một tiếng: “Đáng đời cậu, hôm qua ai bảo về muộn thế, đi
đâu đấy?”
Thẩm Tinh Không nói hậm hực: “Tớ cũng không biết là tụ
họp kiểu đó, Mễ Mễ cứ gọi tớ đi cùng cậu ấy, tớ thì cũng không yên tâm
để mình cậu ấy ở lại đó, tớ hối hận rồi, hôm qua không mặc ấm vào....”
Triển Lam cầm lấy giấy ăn đưa cho cô, nhìn cô nước mũi đang chảy ra liền
mắng: “Biết nói cậu gì đây? cậu đừng có ngốc nghếch lúc nào cũng để cậu
ấy lôi đi, cậu ấy đi với các nam sinh trường khác thì cậu đi làm cái gì? Một lũ cậu ấm cô chiêu, quần áo lụa là, đều không bải là người bình
thường, cô ấy điên rồi muốn câu được con rùa vàng, cậu cũng đi, để người khác nhìn thấy lại tưởng cậu có ý gì!”
Thẩm Tinh Không đỡ lấy
cốc nước ấm Triển Lam đưa, uống một ngụm rồi ừm một tiếng: “Sau này tớ
sẽ không đi nữa, lúc đó chỉ nghĩ dù gì cũng là bạn cùng phòng, Mễ Mễ
cũng không phải người xấu.”
Triển Lam bĩu môi: “Đầu óc cậu có vấn đề à? không phải người xấu thì sẽ là người tốt chắc? bảo cậu cẩn thận
một chút, đừng có mà lúc nào cũng ngốc nghếch để ai bảo giúp gì thì cũng đi cũng làm theo.”
Thẩm Tinh Không gãi đầu gãi tai, cô nghĩ một
phòng kí túc có bốn người, kể ra thì cũng đều là người tốt cả, ít nhất
so với những bạn học cùng trong trường cũ trước đây thì mọi người đều
sống với nhau vui vẻ, ở nơi này cô thấy thoải mái, tự nhiên, Triển Lam
nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Tinh Không liền hỏi: “Có cần đưa cậu tới bệnh viện không?”
Thẩm Tinh Không uống thuốc xong liền lắc đầu: “Thôi không cần đâu.”
Cô nhớ trước khi đi ông nội đã nói, nghĩ tới việc một mình cô khi bị ốm
phải tới bệnh viện rất đáng thương, cô cũng sợ, đặc biệt là sợ một mình
đi tới bệnh viện, thôi thì dù sao cũng chỉ bị cúm cũng không phải bệnh
gì nghiêm trọng.
Triển Lam nhìn cô: “Tớ vừa tới phòng giáo dục
hỏi rồi, mấy ngày nữa sẽ có hoạt động lễ nghĩa, cậu có muốn đi không?
Một buổi sáng, mỗi người một trăm tệ.”
Thẩm Tinh Không chớp chớp mắt: “Ở trong phòng hay ở ngoài?”
Triển Lam nheo mày lại: “Ở ngoài.”