Tổng Tài Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân

Chương 23: Chương 23: Ăn Cơm




CHƯƠNG 23: ĂN CƠM

Đám nhân viên chờ ở ngoài toilet: “Ơ? Rốt cục đi ra rồi? Nhưng tại sao mặt tổng tài đỏ thế, môi cũng đỏ tươi diễm lệ, nhìn qua trông thật gợi cảm nha.”

 

Lý Mục cảm thấy có người nhìn mình, liền lạnh lùng liếc mắt.

 

Nhân viên: run rẩy~ run rẩy~ “Lạnh quá~~~ vừa rồi nhất định là ảo giác!!!”

 

 

 

Phòng làm việc.

 

Hoa Thiên nở nụ cười vô hại, nói với Lý Mục: “Cởi quần ra nào.”

 

Lý Mục yếu đuối tựa lên bàn, nghe thấy Hoa Thiên nói, liền lo lắng liếc cái cửa ban công một cái.

 

Hoa Thiên đương nhiên hiểu rõ Lý Mục đang lo lắng điều gì: “Đã khóa cửa rồi.” Hắn cũng chẳng muốn người khác nhìn thấy bộ dạng mê ngươi của Lý Mục.

 

Lý Mục mặc dù ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần ra. Hắn còn nhớ hôm qua Hoa Thiên từng nói “chỉ cần nghe lời sẽ có quà”, liền lộ ra bắp đùi cân xứng cùng cái mông cong vểnh, chiếc tắc màu bạc như ẩn như hiện ở huyệt khẩu.

 

Hoa Thiên không biết từ đâu lấy ra một cái đĩa, đặt lên bàn làm việc, xấu xa nói: “Ngồi xổm trên bàn, đem tinh hoa của chủ nhân để lại trong cơ thể mèo nhỏ chảy vào trong đĩa.”

 

Lý Mục vô cùng xấu hổ, nhưng dưới ánh mắt kiên định của Hoa Thiên, hắn đành phải bò lên bàn. Vừa định đưa lưng về phía Hoa Thiên, thì hắn nghe thấy tiếng Hoa Thiên nói: “Con mèo nhỏ phải quay mặt về phía chủ nhân nha, chủ nhân muốn giám sát mèo nhỏ mà.”

 

Lý Mục không thể không đỏ bừng mặt mà ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Thiên, làm cho nơi tư mật nhất của bản thân bại lộ hoàn toàn. Một tay mò mẫm vào tiểu cúc hoa của mình, rút cái tắc ra, một dòng chất lỏng trắng đục lập tức chảy xuống cái đĩa.

 

Trong tình cảnh này, Lý Mục cảm thấy ngoài cảm giác thẹn thùng vô cùng, còn có một loại hưng phấn khó diễn tả được đang lan tràn trong óc.

 

Ánh mắt sáng quắc của Hoa Thiên nhìn chằm chằm vào hai ngón tay thon dài đang luồn tới mật huyệt sưng đỏ kia, sau đó quấy nhẹ, dòng chất lỏng trắng đục liền theo ngón tay chảy ra. Phân thân màu phấn hồng mềm mại nằm xuống che khuất một phần ngón tay, càng làm Hoa Thiên thấy đắc ý. Hạ thân cũng dần dần có cảm giác, nhưng nghĩ tới thể chất của Lý Mục không thể chịu được nữa, đành phải nhịn xuống.

 

Dưới ánh mắt hỏa nhiệt của Hoa Thiên, rốt cục Lý Mục cũng đã hoàn thành nhiệm vụ trong nơm nớp lo sợ.

 

“Chủ nhân, đã xong, xong rồi.” Lý Mục hoang mang nói.

 

“Ha ha.” Nhìn Lý Mục bối rối, Hoa Thiên ôn nhu xoa đầu Lý Mục: “Con mèo nhỏ làm tốt lắm, mau liếm tay sạch sẽ đi.”

 

Lý Mục nghe Hoa Thiên khen ngợi, liền vui vẻ nghe lời, vươn cái lưỡi hồng hồng xinh đẹp, liếm dọc theo ngón tay một cách sạch sẽ.

 

Hoa Thiên chứng kiến động tác hấp dẫn này, không khỏi cười khổ. Sủng vật quá mê người cũng là một sai lầm, nhất là dưới tình huống không thể ăn được.

 

Hoa Thiên nâng cái chén lên, nhìn bảo bảo ngoan ngoãn rồi nói: “Đây là thức ăn đặc biệt của mèo nhỏ đó.” Cảm nhận được ánh mắt vừa sợ vừa xấu hổ của Lý Mục, Hoa Thiên đắc ý cười nói: “Tốt lắm, mặc quần vào. Chủ nhân lập tức chuẩn bị thức ăn đặc biệt cho mèo nhỏ.”

 

Lý Mục cúi đầu liếm thức ăn đặc biệt mà Hoa Thiên chuẩn bị. Tuy so với bình thường mùi đậm đặc hơn, nhưng Lý Mục không cảm thấy ghê tởm, lại còn cảm thấy đó là mùi của chủ nhân, cho nên càng ăn ngon hơn. Lý Mục cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình, sao hắn lại tiện như vậy chứ, thích gì không thích, lại thích ăn dịch thể của nam nhân.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.