Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 172: Chương 172: Chương 104: Cô quyết định rời khỏi Cung Âu 2




Thời Tiểu Niệm mất tập trung.

“Vậy tôi tại sao không nghe được tiếng bước chân của cô, giống như vẫn đứng ở một chỗ.” Cung Âu nói.

“…”

Hắn còn nghe tiếng bước chân, có cần như vậy hay không.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ đáp một tiếng, đi về phía trước mà không có mục đích, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.

Tay cô ấn một cái, chọn mục tin nhắn trên điện thoại, sau đó chọn số liên lạc của Mộ Thiên Sơ , đứng đầu đường nhắn tin từng chữ từng chữ cho hắn.

Cô nghĩ, Đường Nghệ có cầu cũng không được.

Đám người bọn họ từng người đều cầu xin được ở bên người như Cung Âu vậy.

“Đi tới chỗ nào rồi.” Ở trong điện thoại Cung Âu hỏi cô.

Thời Tiểu Niệm ấn ấn trên ống nghe, ngẩng đầu liếc mắt một cái, là siêu thị cô và Cung Âu đã từng tới .

“Siêu thị.”

Thời Tiểu Niệm thành thực trả lời.

“Cô đi siêu thị chọn quà cho tôi?” giọng điệu của hắn rõ ràng cho rằng cô uống lộn thuốc rồi.

“Là siêu thị lần trước từng đi, bên trong không chỉ có đồ ăn , còn có rất nhiều đồ vật đặc biệt, tôi xem trước một chút.”

Thời Tiểu Niệm thuận miệng bịa chuyện , đi vào, chọn một chiếc xe đẩy giả vờ giả vịt đi tới, cố ý phát sinh tiếng vang, trên tay vẫn cầm điện thoại di động.

Cô đang đợi tin nhắn trả lời của Mộ Thiên Sơ.

Cô không có thời gian, chỉ có thể cầu viện Mộ Thiên Sơ, dù thế nào cô cũng không muốn.

Thời Tiểu Niệm một khi quyết định liền không dễ dàng thay đổi, cô nhất định phải rời đi.

Bỏ qua cơ hội lần này, cô không biết lúc nào mới có thể rời khỏi Cung Âu, có thể đến lúc Cung Âu kết hôn, con cháu đầy đàn, cô vẫn mãi là tình nhân trong bóng tối không thấy được ánh sáng mặt trời của hắn.

“Trong siêu thị có thể có món đồ gì?” Cung Âu bất mãn nói, “Đi nơi khác chọn đi”

Lần đầu tiên hắn nghe được chọn quà mà vào siêu thị chọn, định mua hai cây Bạch Thái à.

“ừ, biết rồi.”

Thời Tiểu Niệm mất tập trung đáp, đẩy xe mua sắm trở về chỗ cũ.

“ Tại sao giọng điệu của cô lại qua loa như vậy “ Cung Âu cực kỳ không thích, “Cô có để tâm chọn quà chô tôi hay không, không có tôi ở bên cạnh, cô liền vô pháp vô thiên.”

Vẫn ừ ừ là sao, ai muốn nghe cô nói thế chứ.

“Anh không ở bên cạnh tôi nên muốn ở bên tai nói không ngừng nghỉ phải không? .”

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, vừa kéo xe đẩy đi.

Nghe vậy, Cung Âu mạnh dạn nói “Tôi muốn lải nhải không ngừng ở bên lỗ tai của cô, tôi muốn trong lòng của cô tất cả đều là hình bóng của tôi “

“...”

Thời Tiểu Niệm cắn môi.

Không nghe cô nói lời nào, Cung Âu có chút buồn bực, “Tại sao cô không nói chuyện, cô lên tiếng đi chứ.”

“Tôi không biết nói cái gì.”

“Cứ nói điều gì cũng được, tôi chỉ muốn nghe tiếng của cô.” Tiếng nói từ tính của Cung Âu vang lên.

Một câu nói này, cách đại dương cũng nghe được sự bá đạo cực kỳ truyền tới lỗ tai của cô.

Chính là tôi muốn nghe tiếng của cô.

Hắn là đang thông báo sao, mỗi lần Cung Âu thông báo đều bá đạo, khiến người ta không cảm giác được một chút thành ý nào cả.

“...”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm trầm mặc đi dạo trong siêu thị lớn, trên mặt không có vẻ gì là cảm động.

Lúc đang bàn chuyện kết hôn còn không quên quan tâm đối với cô, người đàn ông này cũng thật dối trá.

“Tại sao không nói chuyện” Cung Âu không vui nói.

“Không biết nói cái gì.”

Thời Tiểu Niệm rất thành thực.

“Vậy thì cô nói nhớ tôi một trăm lần đi.” Cung Âu mệnh lệnh cô nói, “Nhanh một chút nói cô nhớ tôi.”

“...”

“Nhanh lên một chút, nếu không nói cô tự gánh lấy hậu quả.” Cung Âu rất không vừa lòng đối với sự im lặng của cô.

Thật là một người đàn ông cố tình gây sự .

Như vậy làm sao có thể giống người đã làm cha.

Đôi mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm lại, đứng ở nơi có ánh đèn sáng nhất trong siêu thị.

Cô đang nhớ về một người đàn ông đã là cha của một đứa bé khác không phải con của cô.

Nghĩ đến chuyện này Thời Tiểu Niệm cảm thấy trong cổ họng như mắc phải xương khiến cho cô không thoải mái.

Cô cắn môi, hung hăng cắn, để cho bản thân thanh tỉnh một chút, đừng nghĩ lung tung nữa.

Trước mắt cô chỉ nghĩ đến một chuyện đó là rời đi.

Còn những thứ khác cô không muốn nghĩ.

“Thời Tiểu Niệm, nhanh lên, tôi không nhẫn nại được như thế đâu, nhanh nói tôi nghe xem.” Cung Âu tiếp tục ép cô hỏi cô đang nghĩ gì.

Thời Tiểu Niệm thở dài, vừa đẩy xe chở hàng vừa nói: “Được, tôi nói.”

“Ừ, nói cái em nghĩ đấy.” Cung Âu mới thỏa mãn.

“Anh nhớ tôi, anh nhớ tôi, anh nhớ tôi, anh nhớ tôi, anh muốn tôi…”

  “……”

Cung Âu như bị sét đánh tại chỗ.

Thời Tiểu Niệm nói vẫn vang vảng bên tai anh.

Cô vừa đẩy vừa dựa vào, chỉ thấy một dì nhân viên siêu thị đang xếp dưa hấu lên cao đột nhiên ầm ầm đổ xuống, lăn ra đất, đâu đâu cũng có, có một số đã bị vỡ, màu đỏ lộ ra ngoài.

Mấy nhân viên siêu thị đứng bên cạnh trách cứ cô.

Thời Tiểu Niệm đứng giữa đám dua hấu, một trái dưa hấu tròn bị vỡ lăn trên mu bàn chân cô, sau đó vỡ tan, màu đỏ văng đầy chân cô, giống như Cung Âu, vô cùng bừa bãi.

Dưa hấu trên đất đều do cô hứng rồi.

Tính toán ra thì số tiền còn thừa của cô chắc cả cái bật lửa cũng mua không nổi.

Thời Tiểu Niệm đưa tay xoa xoa điện thoại bên lỗ tai, nói với Cung Âu: “Cung Âu, tôi nghĩ tôi sẽ đưa dưa hấu làm lễ vật cho anh.”

“Cái gì?” Cung Âu hỏi, cô thật sự ở siêu thị chọn lễ vật cho hắn sao?

Siêu thị nhập khẩu còn có gì đặc biệt khác không?

“Cho anh một kinh hỉ, chơ anh về lại nói.” Cô duy trì sự bình tĩnh.

“…”

Chờ anh ta về lại chửi ẩm lên, vậy để cô có thời gian bình tĩnh cái đã.

Mà bên kia, tập đoàn Mộ thị nguy nga tráng lệ đứng sừng sững ở vị trí vàng của thành phố S.

Tầng 32 văn phòng Tổng giám đốc trang hoàng sạch sẽ, phong cách hiện đại, không khí nhàn nhạt mùi hoa.

Mộ Thiên Sơ đứng trước bàn làm việc lật từng văn kiện, gương mặt âm nhu không có biểu hiện gì.

“Mộ tổng.” Nam trợ lý trẻ Ellen từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng một cốc nước nhắc nhở hắn: “Đến giờ ngài phải uống thuốc rồi.”

Mộ Thiên Sơ nhìn đồng hồ, cầm một hộp thuốc từ trong túi ra, đổ ra hai viên uống vào.

“Ngài cảm thấy thế nào, từ sau khi ngài đổi thuốc hình như đầu càng ngày càng đau.”

Ellen đứng trước bàn làm việc hỏi.

Hắn là tâm phúc của Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ khôi phục trí nhớ, chuyện đổi thuốc không giấu được hắn, rất nhiều chuyện cũng do hắn tự mình xử lý.

“Không có việc gì, tôi tình nguyện thường xuyên bị đau đầu cũng không cần bị thuốc khống chế như trước.” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói, bàn tay nắm chặt hộp thuốc, đôi mắt hẹp dài đầy hận ý.

“Mấy ngày nữa lại tới bác sĩ kiểm tra một chút.” Ellen nói,lại bắt đầu bào cáo công việc: ‘Mộ tổng, ngài giao cho Thời Trung xử lý thị trường chứng khoáng có phải hơi nguy hiểm hay không? Một khi có chỗ tốt thì Hội đồng quản trị sao có thể ngồi yên.”

Ellen biết cho tới bây giờ Mộ thiên Sơ vẫn hận Thời gia thấu xương, cũng không hy vọng bọn họ ngồi vị trí cao ở Mộ thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.