Các đồ vật tong nhà gỗ đều mang hương vị của biển, vỏ sò được treo thành chuông gió đang kêu ling đing lang đang, ván trượt ở trên tường, trên tường cũng có treo mấy món trang sức.
Toàn bộ đều rất đẹp.
Vào trong, một người mặc áo sơ mi màu vàng đi tới, cung kính hỏi: “Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, chúng tôi chuẩn bị cho hai người một bửa cơm hải sản, hiện tại bưng lên luôn ạ?”
Bọn họ đến đên đều để phục vụ Cung Âu.
“Không cần.” Cung Âu hạ tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Em theo bọn họ đi đến nhà bếp, làm đồ ăn cho tôi ăn đi.”
“Ừ.”
Hắn thật sự xem cô là một đầu bếp mất rồi.
Thời Tiểu Niệm theo nhân viên đến phòng bếp, do ở cạnh biển nên nguyên liệu nấu ăn cơ bản đều là hải sản, xử lý tương đối phiền phức.
Hai người nhân viên làm trợ thủ của Thời Tiểu Niệm.
Thấy Thời Tiểu Niệm lấy một đống nguyên liệu nấu ăn, một nhân viên công tác không nhịn được nói: “Thời tiểu thư chuẩn bị bữa ăn cho mọi người sao?”
Cô ấy không phải là người phụ nữ của Cung tiên sinh sao.
Sao còn phải nấu cơm? Lại phải nấu nhiều như vậy?
“Không phải đâu, Phong quản gia và bảo vệ đều ăn đồ ăn mọi người làm.” Thời Tiểu Niệm tiếp tục xử lý hải sản trong tay, nhàn nhạt mở miệng.
Nhân viên công tác nghi ngờ nhìn về phía những nguyên liệu để đầy cả bàn: “Nhiều như vậy là...”
“Cung Âu và tôi.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“...” Nhân viên công tác rất bất ngơg: “Hai người lại ăn nhiều như vậy sao?”
“...”
Cũng không phải hai người, là hắn - Cung Âu một người sẽ ăn nhiều như vậy, hắn có một cái dạ dày siêu to.
Hình như đã hơn một tháng cô chưa xuống bếp, mấy ngày qua Cung Âu đều ăn cho có thôi, mặc kệ thứ gì đặt trước mặt hắn, hắn đều nhịn, tình nguyện chịu đói cũng không ăn.
Cho nên nếu đêm nay cô không nấu, hắn nhất định sẽ không ăn.
Hai người nhân viên ở bên cạnh nhìn nhau, đồng thời nhận được tín hiệu từ nhau: Mẹ nó, kẻ có tiền nhất định là chuẩn bị cả một bàn to, sau đó mỗi món ăn một ít, như hoàng thượng và hoàng hậu trong phim vậy.
“Ai da.”
Thời Tiểu Niệm kêu một tiếng, cô bị một con tôm đâm vào tay, đầu ngón tay thấm ra một giọt máu đỏ tươi.
“Thời tiểu thư không sao chứ? Nếu không thì để chúng tôi làm cho.” Nhân viên công tác lập tức khẩn trương hỏi.
Cô là khách quý của làng du lịch, không ai dám sơ xuất.
“Không sao đâu, lấy băng cá nhân dán vào là không sao rồi.”
Thời Tiểu Niệm vô tình nói, xoay người rửa tay.
“Được, Thời tiểu thư.”
Dán băng cá nhân lên, Thời Tiểu Niệm kế tục nấu ăn, chuông gió vỏ sò ở cửa bị gió thổi tạo ra âm thanh rất âm tai.
Sắc trời càng lúc càng tối.
Buổi tối đã tới.
Buổi tối cạnh biển rất đẹp, nghe tiếng sóng biển truyền đến, cả người cũng thấy dễ chịu.
Thời Tiểu Niệm và nhân viên công tác mang từng món lên nhà gỗ xong thì đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn ra ngoài biển xa xôi.
Lặn biển.
Nếu có thể thấy được những sinh vật phát sáng như ở đảo Vân Thượng thì cũng không tệ lắm.
Thời Tiểu Niệm vừa suy nghĩ vừa ở trong phòng ăn đợi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cung Âu vẫn chưa đến.
Thức ăn bắt đầu nguội.
Thời Tiểu Niệm cau mày, cái dạ dạy kia của Cung Âu sắp phát bệnh đến nơi, còn không qua đây ăn, lát nữa lại nói cô không làm nóng thức ăn, cứ thể để gió biển thổi nguội cả.