Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 258: Chương 258: Chương 147: Cảnh Đẹp Như Tranh 2




Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà nói. Lúc ngồi vào bàn ăn, Thời Tiểu Niệm định cầm lấy đũa, nhưng ngón tay không thể co duỗi, làm cô không thể cầm đũa chớ nói gì ăn cơm. Hắn băng bó kiểu này máu trên ngón tay cô không thể lưu thông, lỡ phải cắt bỏ rồi sao?

'Tôi băng rất đẹp.”

Cung Âu rất đắc ý với kiệt tác của mình.

“...”

Đẹp chỗ nào? Gu thẩm mỹ của hắn đúng là hiếm thấy thật!

“Lại đây, tôi đút em ăn.” Cung Âu ra lệnh cho cô ngồi xuống bên cạnh mình.

“Không cần, tôi ăn bằng tay trái.” Sao cô dám để cho một đại gia như hắn đút ăn chứ.

“Tới đây! Ngoan!” Cung Âu lườm cô, cách bàn ăn vươn tay về phía cô, “Nhanh!”

“...”

Thời Tiểu Niệm phải đi qua đó, Cung Âu chọn vài món ăn tương đối thanh đạm đưa tới miệng cô. Một thìa cơm, một thìa đồ ăn, dinh dưỡng cân đối, mỗi một thìa cơm đều không nhiều không ít, bên trong thìa có thể chất được một cái góc nhỏ.

Thời tiểu Niệm cũng nghi ngờ mấy lời mà cô nói, chắc cũng giống như mấy thìa cơm này.

Cố chấp muốn chết!

Trên tay cô có vết thương nhỏ như vậy, Cung Âu cũng không cho cô ăn hải sản.

“Tôi ăn no rồi.” Thời Tiểu Niệm nuốt xuống miếng cơm cuối cùng rồi nói.

“Thật sự là no rồi?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giống như có chút không tin.

“Thật, anh ăn đi.”

Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa lấy khăn lau mặt, từ bàn ăn đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Bỗng nhiên sau lưng cô truyền tới tiếng ăn uống. Cô quay đầu lại, cũng không bất ngờ khi thấy Cung Âu đang tao nhã tiêu diệt đống đồ ăn, rõ ràng là bày ra bộ dáng quý tộc ăn uống, nhưng tốc độ lại nhanh kinh người, một bàn tôm xào đã bị hắn giải quyết trong vòng 30 giây. Phong Đức đứng bên cạnh khuôn mặt già nua bình tĩnh. Nhưng mấy người giúp việc đều trợn mắt há mồm, có người còn không dám tin dụi dụi mắt.

Phải biết rằng, thường thường lúc ăn cùng với Cung Âu cô chỉ có thể ăn no 6 phần, 4 phần còn lại là bị hắn ép ăn.

“Tôi đi ra ngoài một chút.” Thời Tiểu Niệm mở miệng nói.

“Đừng có đụng nước.” Cung Âu nói.

“Biết rồi.”

Thời Tiểu Niệm từ nhà gỗ đi ra ngoài, đi về phía biển, bên tai vang lên tiếng rì rào của gió và sóng biển, khiến cho người khác có cảm giác lười biếng. Hàng loạt ngọn đèn đường chiếu xuống. Gió từ mặt biển thổi đến, làn váy cô bị gió thổi bay lên. Thời Tiểu Niệm chạy về phía biển càng lúc càng gần, mặt biển ban đêm rất yên lặng, lúc gần tới Thời Tiểu Niệm lẳng lặng đứng nhìn biển mênh mông. Biển cả rộng lớn sáng rực, giống như không có điểm cuối cùng. Cô cởi giày ra, châm giẫm lên cát, trời vừa sập tối nên hạt cát vẫn còn vương chút hơi ấm. Trong kí ức của cô, có lẽ đây là lần đầu tiên đi du lịch. Cô suốt ngày phải ở nơi đó, không có cơ hội bước ra ngoài.

Thời Tiểu Niệm một tay xách giày, đi dọc theo bờ cát, lưu lại một loạt dấu chân. Tiếng sóng biển từng hồi từng hồi truyền đến, trong đêm tối lại khiến cho lòng người yên tĩnh lại. cô phát hiện, hình như mình thích biển mất rồi. Cô có chút mong chờ nhìn biển lặng, để ngắm nhìn các sinh vật biển sinh sôi. Thời Tiểu Niệm kiễng chân, đầu ngón tay vẽ vẽ lên cát, trên bờ cát xuất hiện mấy hình dạng, xấu muốn chết. Bỗng nhiên hông của cô bị siết chặt. Cô bị người ở phía sau ôm lấy. Trên mặt biển một đợt sóng ùa đến, bọt nước trắng xóa tuôn ra.

“Đang làm gì đó?”

Cung Âu từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái.

“Nhanh như vậy đã ăn xong?”

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên. Đồ ăn cô nấu rất nhiều, không có lí do do gì mà hắn ăn nhanh như vậy.

“Không ăn nữa, ngón tay em ít nhất một hai ngày nữa mới hết, ngày mai tôi còn phải dựa vào đống đồ ăn đó mà sống.”

Cung Âu ôm cô từ phía sau, ngọn đèn chiếu lên thân hai người, trên bờ cát hiện lên một bóng dáng thân mật.

“Anh muốn ăn cơm thừa?” Cô không nghe nhầm chứ.

“Cơm thừa em làm tôi cũng ăn! So với đầu bếp còn đáng tin cậy hơn nhiều.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.