Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Dựa vào cái gì?” Cung Âu cõng cô tiếp tục in giấu chân lên, giọng nói bá đạo không ai bì nổi.
Hắn không phải hỏi vì cái gì, mà là dựa vào cái gì?
Hắn đối tốt với cô, cô dựa vào cái gì mà không cho?
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói nên lời, cúi đầu nhìn chiếc cổ của hắn.
Sáng sớm nhiệt độ trong không khí rất lạnh, cô mặc áo gió mà cũng cảm thấy lạnh, nhưng trên người Cung Âu chỉ có mồ hôi, cổ áo hơi tối.
Thời tiểu Niệm cắn môi, không để cho bản thân suy nghĩ miên man.
Nhưng cô rất hiểu, có một số thứ ở trong lòng cô đã thay đổi, cô không muốn, lại không thể nào khống chế.
…
Rốt cuộc Cung Âu cũng cõng cô giẫm hết hai vòng.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn, cô nghĩ nếu dùng thước đo nhất định là một đường thẳng.
Cô muốn đi xuống nhưng Cung Âu không cho, vẫn cõng cô đi về phía căn nhà gỗ.
Mãi cho đến khi làng du lịch chuẩn bị phòng ngủ, Cung Âu mới thả cô xuống, cả người ngã xuống giường, thở dài một hơi.
“Rót cho tôi ly nước.”
Cung Âu nói, đôi mắt đen thâm sâu nhìn cô.
“Á…, được.”
Đại khí đây là lần duy nhất Cung Âu bảo cô làm mà cô lại cam tâm tình nguyện làm.
Cô dựa vào cánh tay hắn, cảm giác được cánh tay của anh rất cứng, có thể thấy được cõng cô rất mệt mỏi.
Thời Tiểu Niệm ra ngoài rót ly nước, lúc quay vào phòng ngủ Cung Âu đã ngủ thiếp trên giường.
Hắn nằm đó cứ ngủ như vậy, môi mỏng nhếch lên, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đều đều, giữa hai hàng lông mày nhăn lại.
Hắn mệt muốn chết rồi.
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ, thả ly nước xuống, ôm một chiếc chăn sạch sẽ từ trong ngăn tủ đắp cho Cung Âu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hắn mệt muốn chết rồi.
Còn cô lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Thời Tiểu Niệm ra ngoài, nghe thấy tiếng trực thăng vang lên, cô ngửa mặt nhìn.
Phong Đức đứng ở cách đó không xa gọi điện thoại, chỉ huy người trên máy bay trực thăng, “Nhất định phải chụp hết toàn cảnh bức tranh chân dung của thiếu gia, chụp đẹp một chút.”
Thật ồn ào.
Thời Tiểu Niệm đi tới, không nhịn được mở miệng, “Cung Âu còn đang ngủ, như vậy sẽ không làm ầm ĩ anh ta sao?”
Bãi biển cực kì trống trải, cực kì yên tĩnh, âm thanh đó vang lên có chút ầm ĩ.
“Thiếu gia nói tiểu thư vừa tỉnh là có thể chụp” Phong Đức nói, “Nếu không để lâu bức tranh sẽ biến mất trên bờ cát.”
“…”
Thời Tiểu Niệm giật mình.
Cung Âu nói chờ cô tỉnh liền chụp, vậy tối qua không chụp là… vì cô đang ngủ sao?
Vì sao hắn lại làm nhiều như vậy.
Một người đàn ông ương ngạnh tự cho là đúng như vậy mà sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, ngửa đầu nhìn máy bay trực thăng, ánh mắt chua xót, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Thời tiểu thư, cô vẫn còn nghỉ ngơi sao?” Giong nói của Phong Đức vang lên sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm dừng bước, xoay đầu lại, lắc đầu, “Làm sao vậy?”
Cô đã ngủ đủ rồi.
Hiện tại vô cùng tỉnh táo, Cung Âu làm hết tất cả khiến cho cô phải kinh ngạc, không biết bọn họ nên đối mặt như thế nào đây.
“Nếu Thời tiểu thư đã nghỉ ngơi đủ rồi thì nên học tập một chút về lặn biển đi, hai ngày nữa tay cô sẽ tốt lên, học xong là có thể cùng thiếu gia xuống biển rồi.” Phong Đức nói.
“Được.”
Thời tiểu Niệm gật đầu.
Người dạy cô học lặn là nhân viên làm việc ở làng du lịch, đó là một làng du lịch năm sao, bên trong có hướng dẫn viên bơi lội.
Trong phòng học, chỉ có một học viên là Thời Tiểu Niệm.
Huấn luyện viên dạy cô qua DVD, một dạy một.
Có mấy người nhân viên làm việc ở bên cạnh phục vụ, thỉnh thoảng đến giờ sẽ mang trái cây, bánh ngọt và sữa cho cô.
Hoàn toàn là phương thức phục vụ khách quý.
Thời Tiểu Niệm ngồi nghe huấn luyện viên giảng, thái độ học tập cực kì nghiêm túc.
Một tiếng trôi qua, cô có hiểu biết nhất định về lặn, huấn luyện viên bảo cô nghĩ ngơi một chút, lấy DVD ra.
Màn hình TV biến thành màu xanh lam.
Lúc bắt đầu học cũng là màu xanh.
“Làng du lịch không có tín hiệu sao?” Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
Không phải lấy DVD ra thì TV sẽ phát sóng truyền hình sao?