Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 266: Chương 266: Chương 151: Đốt phòng bếp xem pháo hoa 2




Buồn cười, nghĩ rằng chỉ cần là một người độc thân là được rồi sao?

Dám mơ ước người phụ nữ của hắn, hắn muốn cả đời này của Mộ Thiên Sơ đều phải giãy dụa dưới tầng chót nhất của xã hội! Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

...

Ngày thứ sáu đi đến bờ biển Độ Giả thôn, Cung Âu vẫn không dẫn Thời Tiểu Niệm xuống biển như cũ, vẫn muốn cô tiếp tục học tập.

Nhưng mà những gì cần học cô cũng đã học hết rồi, chỉ còn thiếu thực hành.

Thời Tiểu Niệm ở lâu cũng có hơi khó chịu, cho dù biển lại xinh đẹp như thế nào nữa nhìn ngày nhìn đêm cũng chán, người của Độ Giả thôn lại rất ít nói chuyện với cô, Cung Âu lại bận rộn công việc.

Cô lại không mang máy tính và giấy vẽ theo, không làm việc được.

“Ai.......”

Thời Tiểu Niệm đội một cái nón che nắng thật to, nhìn về phía biển thở dài.

Thật nhàm chán.

Mấy người nhân viên mặc áo sơ mi hoa đi ngang bên cạnh cô, người người cầm lưới đánh cá trên tay,

Vừa nhìn thấy lưới đánh cá, đôi mắt Thời Tiểu Niệm sáng lên, chạy tới, rất có hứng thú hỏi: “Có thể dạy tôi bắt cá không?”

Tìm một chút hoạt động, còn tốt hơn rãnh rỗi ngồi một chỗ không có gì làm.

“Không được đâu ạ, thân phận Thời tiểu thư tôn quý, Cung tiên sinh không dặn dò chúng tôi, chúng tôi không dám.” Một nhân viên trong đám bọn họ cung kính nói với cô, lại bị người bên cạnh vội vàng lôi đi: “Đi mau đi mau, chúng ta đi bắt cá.”

Mấy người đó tránh né không kịp rời đi, người người đều cẩn thận, đi xa lại bắt đầu vừa nói vừa cười.

“....”

Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ chạy đi.

Nhân viên của Độ Giả thôn gần đây giống như không quá muốn để ý đến cô, nói vài câu liền đi, giống như trên người cô có vi khuẩn vậy.

Cũng bởi vì không trả điện thoại sao?

Như vậy cũng quá hẹp hòi rồi.

Thời Tiểu Niệm hậm hực quay đầu đi về phía một hàng nhà gỗ dài kia, cầm điện thoại trên tay bấm gọi.

Vừa nhận điện thoại của cô, biên tập Hạ kích động quát lớn: “Bà nội của tôi ơi, cô còn chưa trở về sao, cô có biết cả công ty đang chuẩn bị chờ cô trở về ký tên không?”

“Không phải em không muốn trở về, mà là không về được, không biết Cung Âu lại bị động kinh gì, nhất định muốn em phải ở Độ Giả thôn này một thời gian ngắn.”

Thời Tiểu Niệm nói.

Biên tập hạ biết quan hệ giữa cô và Cung Âu.

Cô vừa dứt lời, bên biên tập Hạ yên lặng một lúc, mới nói: “Nếu nói như vậy, hay là em ở bên đó một thời gian ngắn đi, chị đi sắp xếp một chút, nhưng mà những quyển manga cần ký tên kia phải làm sao bây giờ? Bên kia đang chờ nữa.”

Nghe vậy, Thời tiểu Niệm hơi kỳ quái, biên tập Hạ lại không có gầm thét? Đơn giản như vậy đã đồng ý cô ở lại một thời gian ngắn?

Thật thần kỳ.

Gần đây người bên cạnh cô giống như đều kỳ kỳ quái quái.

“Không thể chờ thêm một chút thời gian sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Không chờ được! Nếu chờ nữa chị sẽ ra tay giả chữ ký!” Biên tập Hạ kích động nói.

Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một lát, nói: “Như vậy đi, chị gửi manga đến Độ Giả thôn bên em, em cho chị địa chỉ, đến lúc đó em thừa dịp Cung Âu bận rộn, lén đi lấy, lén ký tên, sau đó lén gửi đi.”

Như vậy thì thần không biết quỷ không hay.

Chỉ cần Cung Âu không nhìn thấy nội dung trên manga là được.

“Ai da, em đây là muốn làm kẻ gian sao.” Biên tập Hạ thở dài một tiếng: “Được rồi, em đưa địa chỉ cho chị, chị gửi cho em.”

“Chị gửi cho em thêm nhiều giấy vẽ bút vẽ, còn có bảng viết chữ, em tiếp tục sáng tác bộ thứ hai.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Được.”

Thời Tiểu Niệm báo địa chỉ ở đây, cúp điện thoại, đang muốn đi về phía trước, lại thấy bên trong cửa sổ của một căn nhà gỗ lóe lên ánh lửa.

Cháy nhà sao?

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ, vội vàng chạy đến bên kia, lại thấy một bóng người cao lớn từ bên trong nhảy ra.

Không phải Cung Âu thì là ai.

Cung Âu đứng ở đó, tay áo sơ mi xoăn đến cùi chỏ, bị sặc ho mấy cái, cả người chật vật vô cùng.

“Anh làm gì vậy?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu đi tới.

Cung Âu xoay người nhìn cô, bàn tay thon dài xoa xoa mặt, bên trái có một vệt đen, hoàn toàn che mất gương mặt anh tuấn của hắn.

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn không nói gì, vượt lên trước hắn thò đầu vào trong, trong đó là phòng bếp.

Bây giờ phòng bếp hoàn toàn là một hiện trường tai nạn, thức ăn, cá, thịt đầy đất, không có một chỗ đứng, mà bếp lửa còn chưa tắt, trong nồi đang bốc lửa, tia lửa lúc nãy có lẽ là từ chỗ này phun ra.

Thời Tiểu Niệm ở phòng bếp cũng xem như có chút địa vị, nhìn cảnh tượng này thật là không thể nhịn được: “Cung Âu, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đốt nhà hả?”

Sao lại còn có người làm phòng bếp thành ra như vậy được.

Giọng chê của cô chọc giận Cung Âu, hắn hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Đúng, tôi đốt nhà xem pháo hoa, không được sao?”

“Được, Cung đại tổng tài ngài muốn làm cái gì mà không được.”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, vượt qua hắn chuẩn bị đi vào, Cung Âu nắm tay cô: “Đừng đi vào! Lửa đang cháy!”

“Không sao, tắt lửa là được rồi.”

Nếu còn không tắt thì sẽ thật sự được nhìn xem pháo hoa.

Thời Tiểu Niệm hất tay hắn ra muốn đi vào, Cung Âu nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô lại, mạnh mẽ lôi cô ra ngoài.

Sức lực của cô không đấu lại hắn, chỉ có thể bị miễn cưỡng lôi ra ngoài, lúc rời khỏi cửa, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm quét đến quyển sổ hướng dẫn nấu ăn trên bàn gần cửa sổ.

Cô thuận tay vơ lấy.

“Đi với tôi, không cho phép em vào!”

Cung Âu siết chặc tay cô kéo về phía sau, không phát hiện cô cầm lấy cuốn sổ.

Phong Đức bọn họ chạy tới, cầm bình chữa cháy vọt vào phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.