Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 275: Chương 275: Chương 156: Thời Tiểu Niệm chạy trốn 1




Nếu hắn giết cô thì hắn đi đâu tìm được một nữ nhân nhìn hợp mắt như thế .

Hắn chỉ có thể đổ tất cả tức giận lên người Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm lái xe, viền mắt có chút chua xót, nói: “Anh đã đồng ý với tôi, không làm liên lụy đến người vô tội, tôi mới cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh.”

“Tôi không đồng ý.” Cung Âu thét lớn làm màng nhĩ của cô bị đau .

Trên đường không có một bóng người, chỉ có xe buýt chạy vụt qua.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhớ lại đúng là hắn chưa đồng ý, nhưng hắn đã ngầm thừa nhận , không phải sao?

“Coi như tôi đồng ý. Nhưng sao Mộ Thiên Sơ lại là người vô tội, em đùa với tôi sao?” Cung Âu quát cô: “Hay là nói, em ở lại bên cạnh tôi hoàn toàn là vì Mộ Thiên Sơ.”

“Nếu không chẳng lẽ còn có thể là nguyên nhân khác sao?” Thời Tiểu Niệm nhớ tới khi ở ngoài cửa hắn nói cô nông cạn, không khỏi cười gằn, “Không phải anh đã biết rõ sao? Nếu không phải như vậy, anh cũng sẽ không trăm phương ngàn kế giấu tôi đến bây giờ.”

“Thời Tiểu Niệm con mẹ nó, em dám lặp lại một lần nữa không?” Cung Âu rống lên khàn cả giọng.

Những lời, lúc trước hắn đã nói, lúc đó cô nói rằng hắn có thể ở lại với cô hay không.

“Anh muốn nghe mấy lần cũng được.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Cung Âu, anh tự cho mình siêu phàm nhưng lại dối trá đến cực điểm, ở trước mặt là vậy, nhưng sau lưng lại là bộ mặt khác, chính là vì Mộ Thiên Sơ tôi mới ở lại bên cạnh anh, anh vẫn không buông tha anh ấy, vậy tôi cũng không cần thiết ở lại nữa.”

“Thời Tiểu Niệm.”

Cung Âu rống đến điên cuồng, cả người như là hoàn toàn phát điên.

“...”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục lái xe, thông qua kính chiếu hậu cô thấy phía sau đang có xe mau chóng đuổi tới.

Lòng của cô chìm xuống.

Không nghĩ tới Cung Âu sẽ đuổi kịp nhanh như vậy.

“Thời Tiểu Niệm em lập tức dừng xe cho tôi nếu không chờ đến khi bị tôi bắt được, tôi sẽ đánh gãy hai chân của em.” Cung Âu rống cô trong điện thoại, giọng rất tức giận.

Thời Tiểu Niệm nở nụ cười cay đắng: “Vậy thì hãy đến đây đi.”

Nói xong, Thời Tiểu Niệm liều chết đạp chân ga, chạy như bay về trước, cố kéo dài khoảng cách.

“Em giảm tốc độ cho tôi, em điên rồi.” Cung Âu tức giận mà rống lên.

Đáp lại lời hắn là cô lại tăng ga, giống như không muốn sống nữa.

“Cung Âu, anh cứ bắt tôi phải nhớ kĩ cái này đến cái kia, ngày hôm nay tôi cũng phải nhớ kỹ một câu nói.” Thời Tiểu Niệm cay đắng nói: “Nếu như tôi bị điên thì nhất định là do anh ép điên.”

Thật sự tình cảm của cô đối với hắn đã thay đổi.

Cô bị hắn làm cảm động, vì tương lai của cô và hắn, cô thậm chí còn muốn đi cầu xin hắn đừng kết hôn, bởi vì trái tim của cô đã dao động.

Nhưng mà cô đã không nghĩ tới, hắn lại làm chuyện như vậy sau lưng cô, hắn muốn đưa Mộ Thiên Sơ vào chỗ chết, hắn dụ dỗ cô, là vì không để cho cô hỏi tới chuyện của Mộ Thiên Sơ.

Tại sao hắn có thể làm như vậy?

Hắn thật sự yêu cô sao, vậy tại sao hắn cho rằng cô sẽ nghe theo sự sắp đặt của hắn chứ.

“Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu rống cô.

“Cung Âu, ở trong mắt anh tất cả mọi người đều là con rối sao, có thể mặc cho anh đùa giỡn? Tôi không phải quân cờ của anh, tôi có suy nghĩ của mình.”

Thời Tiểu Niệm nói xong, cúp điện thoại.

Cung Âu lại gọi điện thoại một lần nữa.

Lần này, cô không nhận mà là đạp chân ga xông về phía trước.

Cô không thể để cho Mộ Thiên Sơ bởi vì cô mà thất bại thảm hại, cô nhất định phải cứu Mộ Thiên Sơ.

Thời Tiểu Niệm hận không thể đạp chân ga thêm nữa, cô lái xe điên cuồng, có mấy lần đều suýt chút nữa va vào cây, cô phải lái vòng để né tránh gấp.

Cung Âu gọi vào điện thoại.

Cô không có nhận, thông qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên cô chỉ thấy chiếc xe đuổi theo phía sau càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Cung Âu từ bỏ việc đuổi theo cô sao?

Thời Tiểu Niệm lại chạy nhanh thêm một đoạn đường, thông qua gương chiếu hậu cô không nhìn thấy ánh đèn của chiếc xe nữa, cô mới chậm rãi giảm tốc độ xuống.

Trong điện thoại di động có một tin nhắn do Cung Âu gửi đến.

Thời Tiểu Niệm nhìn tin nhắn này, trong lòng nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.