Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 278: Chương 278: Chương 157: Hắn có dằn vặt em hay không? 2




Thật ra nghĩ lại cô cũng biết rõ ràng tính cách cố chấp của Cung Âu rất dễ tức giận, làm sao có thể buông tha Mộ Thiên Sơ dễ dàng được.

“Hắn đối với em không tốt hay em có bị thương chỗ nào không?”

Mộ Thiên Sơ thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô ở cùng Cung Âu trải qua không tốt, cho nên lo lắng, ho khan liên tục.

“Không có không có, em ở bên cạnh Cung Âu tốt vô cùng, anh ấy đối với em rất tốt.” Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói.

“...”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt ảm đạm.

“...”

Thời Tiểu Niệm mím môi.

Mộ Thiên Sơ tự giễu cười khổ một tiếng, nhìn cô thật kỹ nói: “Em nói anh đây là bị vậy, nếu hắn đối với em không tốt, anh không chịu được, nhưng hắn tốt với em, anh cũng không chịu được.”

“Thiên Sơ.”

“Được rồi, anh lái xe.”

Mộ Thiên Sơ ho khan vài tiếng, bắt đầu nổ máy xe.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía tay của anh, trên mu bàn tay của anh từng khối từng khối vết bầm, tất cả đều là lỗ kim thật nhỏ.

“Anh bị bệnh rất nghiêm trọng phải không?” Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.

“Không nghiêm trọng, chỉ là viêm phổi mà thôi, tiếp nước, truyền dịch mấy ngày là khỏe.”

Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, thái độ hời hợt.

“Nhưng trên báo chí viết anh bị bệnh rất nặng.” Thời Tiểu Niệm nói: “Anh đừng giấu em.”

Mộ Thiên Sơ cười: “Bé ngốc, báo chí đều thích khuếch đại, em đừng tin những thứ đó.”

“Nhưng mà anh…”

“Anh thật sự không có chuyện gì, chỉ là quá mệt mỏi thôi.” Mộ Thiên Sơ nói, vững vàng lái xe về phía trước.

Xe đến Mộ gia.

Mộ gia là một trang viên có diện tích rất rộng, Mộ gia đã phồn vinh hơn trăm năm, trang viên được thiết kế có cảm giác cổ xưa, khắp nơi đều là nước chảy, núi giả, rừng trúc.

Một đường đi tới, dọc theo đường nhìn thấy mấy căn biệt thự đều có hương vị Trung Quốc cổ xưa, giống như kiến trúc niên đại Dân quốc.

Mộ Thiên Sơ dừng xe ở trước biệt thự, nói: “Đây là nhà của anh, không bằng được trang viên, nhưng rất yên tĩnh, bình thường sẽ không có người đến. Em đi tắm thay quần áo trước đi.”

“Thay quần áo?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, ngón tay đụng vào quần áo của chính mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cô lái xe lâu như vậy, lại kêu la trước tập đoàn Mộ thị, nên váy trên người đã ướt đẫm từ lâu.

May là, cô mặc màu tối, nếu không thực sự là khó chịu.

“Vào đi thôi.”

“Dạ.”

Thời Tiểu Niệm đơn giản tắm một lát trong phòng Mộ Thiên Sơ, từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy một áo sơ mi kiểu nam màu đen đặt ở bên trong tủ quần áo.

Đây là Mộ Thiên Sơ chuẩn bị cho cô.

Nếu mặc áo sơ mi của một người đàn ông lên người có vẻ quá ám muội, lần này cô trở về chỉ là muốn cứu Mộ Thiên Sơ, cũng không muốn nảy sinh cảm tình khác.

Đối với Cung Âu cô đã một lần té ngã.

Đối với tình cảm, cô thật sự bối rối.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, quay đầu nhìn về phía máy sấy tóc ở một bên, nảy sinh một sáng kiến.

Cô giặt quần áo của chính mình trong phòng tắm sạch sẽ, sau đó dùng máy sấy tóc thổi khô, sau đó mặc vào.

Váy được sấy khô không thoải mái bằng hong khô.

Nhưng cô vẫn kiên trì mặc quần áo của chính mình, xưa nay cô đều không thích ám muội.

Thời Tiểu Niệm từ trong phòng tắm đi ra ngoài, trong phòng khách, ánh mặt trời chiếu vào, Mộ Thiên Sơ ngồi ở trên ghế sa lông nhìn ba cái Laptop, còn trợ lý Ellen đứng ở một bên.

Nghe được tiếng bước chân, Mộ Thiên Sơ ngẩng đầu mỉm cười: “Em luôn tắm chậm như vậy hả?”

Anh vừa ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy quần áo trên người cô, cô không có mặc áo sơ mi anh đưa.

“Tại sao không mặc quần áo anh đưa?”

Mộ Thiên Sơ hỏi, ánh mắt âm u.

Thời Tiểu Niệm cười nhẹ: “Em không quen mặc quần áo của con trai, váy của em sấy khô là có thể mặc.”

“Quần áo sấy khô mặc không thoải mái.”

Mộ Thiên Sơ nói, lại ho hai tiếng.

“Không có chuyện gì, rất tốt mà.” Thời Tiểu Niệm thờ ơ nói đi lại chỗ anh.

Cô lại kiên trì lần nữa, như là muốn cố gắng phủi sạch quan hệ với anh vậy.

Mộ Thiên Sơ quay mặt sang, nhìn trợ lý: “Đi mua mấy bộ quần áo nữ.”

“Dạ, Mộ tổng.” Ellen đứng bên cạnh, nhìn Thời Tiểu Niệm: “Thời đại tiểu thư, có thể nói cho tôi biết cô mặc cỡ nào không?”

Cô vội vã mở miệng, “Thật sự không cần, tôi mặc như vậy là được rồi.”

“Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ cắt ngang lời cô, nhìn ánh mắt của cô có trách cứ: “Có phải là bây giờ anh mua cho em hai bộ quần áo cũng không được phải không?”

Vừa nói xong một câu, Mộ Thiên Sơ lại ho kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.