Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 302: Chương 302: Chương 169: Lẽ nào không phải thuốc mê? 2




Thậm chí, còn có cảm giác rất mong muốn được gắn bó như môi với răng, cảm giác này giống như đã từng quen biết.

Lí trí của Thời Tiểu Niệm dần dần bị đánh mất, chậm rãi đưa tay đặt lên cổ người kia, dựa vào bản năng hôn đáp lại đối phương, lưỡi điên cuồng dây dưa.

Bỗng nhiên, cả người cô trong nước lạnh lẽo được nâng lên, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình được bế lên.

Cái ôm quen thuộc.

Cô muốn mở mắt ra, nhưng cố hết sức cũng không mở được, đôi chân không nhịn được quấn lấy eo đối phương, hai tay đặt lên cổ đối phương, liều lình hôn lại.

Làm sao tìm đến đôi môi kia, cô không biết.

Toàn bộ đều bằng bản năng.

Cô muốn giữ lấy càng nhiều, cần càng nhiều, ý nghĩ điên cuồng kia thiêu đốt tất cả của cô, làm cô không thể cân nhắc đến cái khác.

Ngay sau đó xảy ra chuyện gì, Thời Tiểu Niệm đã hoàn toàn không biết.

Cô chỉ cảm thấy chính mình thật giống đang phiêu du trên mặt biển, chìm chìm nổi nổi, mỗi lần cô muốn chìm xuống đều có một đôi tay đúng lúc kéo cô lại.

Một lần, một lần, lại một lần.

Mỗi lần cô gần xỉu đều được hôn sâu đến tỉnh lại, sau đó lại chìm xuống vô tận.

Mãi đến tận khi cô tan vỡ.

Mãi đến khi độ nóng trong cơ thể chậm rãi tan biến.

Mãi đến khi người cô chậm rãi trở nên bình tĩnh.

Hôm sau.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào trong một tia sáng.

Thời Tiểu Niệm nằm trên giường tròn to lớn, chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là phòng ngủ của nhà trọ ở Thiên Chi cảng.

Kí ức từng điểm từng điểm bay vào đầu cô.

Ngày hôm qua, cô ăn cơm cùng mẹ nuôi, sau đó cả người đột nhiên trở nên kì lạ, khó chịu, trống rỗng, nóng, sau đó cô giống như bay tới biển rộng vậy.

Biển rộng.

Không phải biển rộng.

Thời Tiểu Niệm cả kinh, lập tức ngồi dậy, khi ngồi dậy, cô mới phát hiện toàn thân mình đều đau vô cùng.

“A! Đau quá!”

Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn mình, chỉ thấy chính mình như trẻ sơ sinh bình thường nằm dưới chăn, nhiều chỗ trên cánh tay bị băng gạc bao lấy.

Cô xốc nhẹ băng gạc lên, bên trong là những vết thương.

Cái này hình như là cô chà, cô còn có chút ý thức.

Vậy quần áo đâu?

“Chủ nhân, cô đã tỉnh.”

Giọng nói điện tử bỗng vang lên.

Thời Tiểu Niệm giật mình kêu lên một tiếng, vội vã cầm chăn bao lấy chính mình, nhìn ra cửa.

Mr Cung đứng trước cửa, con mắt màu đen quét cô, quần dài nữ đắp trên cánh tay, nói: “Chủ nhân, cô không mở chụp ảnh ghi hình, quay phim, quản lí, chức năng chứa đựng quản lí, tôi không ghi chép gì.”

Còn có nhiều chức năng như vậy.

Thời Tiểu Niệm im lặng, không lâu sau nói: “Đem quần áo đến đây.”

Dù nói thế nào, nó vẫn là người máy, có mắt.

“Vâng, chủ nhân.”

Mr Cung ném quần áo và bra đến trên giường cô, sau đó rất lịch sự xoay người đi.

Thời Tiểu Niệm ôm chăn ngồi trên giường, cầm lấy bra, chợt nhớ tới hôm qua cô không phải phiêu du trên biển rộng, mà là cùng một người đàn ông ở trên giường.

Thời Tiểu Niệm gõ gõ đầu, sắc mặt trắng bệch.

Hôm qua mẹ nuôi cho cô uống thuốc, chỉ sợ không đơn giản chỉ là thuốc mê, mà là thuốc kích tình, bằng không, mẹ nuôi và Thời Địch sao lại tìm đến.

Không đúng.

Không thể.

Cô nhớ mang máng tối qua, cô vừa bắt đầu là mâu thuẫn, sau đó bởi cảm giác đó quá quen thuộc nên cô an tâm, cô mới có thể...

Thời Tiểu Niệm cấp tốc mặc quần dài vào, bước xuống giường.

Vừa chạm đất, hai chân Thời Tiểu Niệm liền mềm nhũn ra nhào về phía trước, lao thẳng đến trên người Mr Cung, hai chân cô vừa xót lại vừa đau.

Cô quá quen thuộc cảm giác này, mỗi lần Cung Âu... Cô sẽ như vậy.

“Chủ nhân, cô không sao chứ?”

Mr Cung đỡ cô.

“Không sao.” Thời Tiểu Niệm đứng vững lại, hỏi: “Tối qua Cung Âu về đây phải không?”

“Cung tiên sinh?”

Trong mắt Mr Cung bắt đầu hiện ra một chuỗi số liệu, dữ liệu, Thời Tiểu Niệm đợi, Mr Cung bỗng nhiên nói: “Thật xin lỗi, chủ nhân, tôi tìm một hồi, tối hôm qua vẫn chưa mở chức năng chứa đựng kí ức, tôi không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?”

Người máy quả nhiên còn chưa có khả năng giữ kí ức giống con người. Mr Cung lại nói: “Cô có thể lựa chọn mở chức năng chứa đựng kí ức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.