Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhất định phải như vậy sao?
Cô bước đi càng nhanh.
Trong phòng bếp, mấy đầu bếp tụ họp lại, cầm điện thoại di động, thầm nói: “Là cô ta, là cô ta.”
“Tôi nhận ra cô ta, là chị của Thời Địch.”
Điện thoại di động có tấm hình, bức ảnh là tia sáng trong ngõ hẻm, một người đàn ông nho nhã đẹp trai đặt một người phụ nữ trên tường mãnh liệt hôn.
Rõ ràng là chụp trộm.
Từ trong hình có thể thấy người đàn ông là Thái tử gia Mộ thị, mà người phụ nữ là chị của ngôi sao lớn màn bạc Thời Địch.
Thoát ra, điện thoại di động vừa cập nhật tin tức, tin tức có tiêu đề rất lớn.
Tất cả các đầu bếp xôn xao, trong mắt ai nấy cũng đều lộ ra căm ghét.
Thời Tiểu Niệm từ quán cơm nhỏ đi ra, đặt thức ăn trong túi vào xe: “Đi, tiếp tục đi.”
Mộ Thiên Sơ ngồi đó, đau lòng nhìn cô: “Tiểu Niệm, em muốn nghỉ ngơi một chút không? Đã chạy xe lâu như vậy rồi.”
“Không sao đâu, em còn chạy được, sắp tới nơi rồi.”
Thửa ruộng bọn họ định đến không còn xa lắm, lúc còn nhỏ, cô thường dẫn Mộ Thiên Sơ đến đây.
Thời Tiểu Niệm trở bước vào chỗ cầm lái, nịt dây an toàn, bỗng nhiên nghe thấy giọng của Mộ Thiên Sơ từ phía sau truyền đến: “Tiểu Niệm, anh vừa cầm điện thoại của em làm một chuyện.”
“Chuyện gì cơ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Anh kéo liên lạc của Cung Âu vào danh sách đen rồi.” Âm thanh của Mộ Thiên Sơ rất nhẹ, giống như sợ cô tức giận.
Thời Tiểu Niệm đang định nổ máy, tay cầm chìa khóa, nghe vậy cô sững sờ, lập tức miễn cưỡng cười cười: “Kéo thì kéo đi, ngược lại anh ấy cũng sẽ không liên lạc với em.”
Cung Âu hiện tại sẽ không muốn nhìn thấy cô.
Bằng không, với tính tình của Cung Âu thì đã sớm xuất hiện trước mặt cô rồi.
“Ừ.”
Mộ Thiên Sơ ngồi đó, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn bên ngoài, nói: “Tiểu Niệm, chúng ta tắt điện thoại di động đi, thoải mái chơi hai ngày, được không?”
Thời Tiểu Niệm cụp mắt, suy tư chốc lát, tùy tiện nói: “Được.”
Cô tắt điện thoại.
Mộ Thiên Sơ ngồi phía sau, tắt điện thoại của mình, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không nói ra người gọi điện cho cô.
Tiểu Niệm, tha thứ cho sự ích kỉ của anh.
Anh không muốn buông tay cô một lần nữa, không muốn cô có bất cứ liên hệ nào với Cung Âu.
Anh có thể chậm rãi chờ cô suy nghĩ thông suốt, nhưng anh không thể chịu đựng được việc sẽ có người chắn đường anh rồi lại mag cô đi.
Thời Tiểu Niệm lái xe thẳng đến thửa ruộng kia, mảnh vườn mênh mông vô bờ được cắt thành vô số hình dáng, mỗi một khu màu sắc cũng khác nhau, hồng, tím, xanh biếc, trắng, đẹp không sao tả xiết.
Hương thơm nhàn nhạt lẫn vào trong không khí.
“Đẹp quá.”
Thời Tiểu Niệm để Mr Cung đỡ Mộ Thiên Sơ xuống xe.
Mộ Thiên Sơ thấy vậy, thầm than trong lòng.
Thời Tiểu Niệm bước xuống, đặt một chiếc bàn lên bãi đất trống, nghe thế, cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, bên kia còn có hồ nước, nước rất sạch.”
“Thật không? Buổi tối đi xem thử.”
Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, dùng gậy để đứng thẳng, phụ cô đặt bàn xuống.
“Không sao đâu, tự em làm được rồi.” Thời Tiểu Niệm nói, đặt từng món ăn lên bàn, nói: “Ăn nhanh chút nào, kẻo lát nữa món ăn nguội hết.”
Mộ Thiên Sơ ngồi xuống ghế dựa, giao gậy cho Mr Cung.
Mr Cung nhận lấy rồi để qua một bên, sau đó đứng bên cạnh họ, cúi đầu nhìn họ ăn cơm.
Ruộng bao la bát ngát, ánh trăng đẹp đẽ, một chiếc xe màu trắng, đèn xe chiếu lên bàn thức ăn, mọi thứ đều khiến lòng người khoan khoái.
“Ở đây còn hưởng thụ hơn khách sạn 5 sao nhiều.”
Mộ Thiên Sơ cầm đũa, nhìn ruộng chìm trong bóng đêm nói.
“Em cũng cho là vậy.” Thời Tiểu Niệm cười nói, sau khi đến đây, tâm trạng cô cũng tốt lên nhiều, trong miệng cô nhai đồ ăn, bàn tay cầm đũa chỉ về xa xa: “Anh xem, khi đó là em chạy xe từ bên này qua bên kia, đúng lúc lượn quanh một hình vòng tròn.”
“Anh kêu em mua xe đạp, có mua không? Đừng quên em đã hứa với anh rồi đó.”
Mộ Thiên Sơ nhìn Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi.
“Đương nhiên mua, ngày mai trời vừa sáng sẽ dẫn anh đi chạy 23 vòng.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Là 32 vòng.”
Cô lại nhớ nhầm rồi.
“Phải không đó?” Thời Tiểu Niệm thẹn thùng, lúng túng cười cười: “Ăn cơm thôi, ăn nhanh một chút.”
Màn đêm buông xuống.