Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tin tức của buổi họp báo làm tất cả mọi người xôn xao.
“Gia đình chúng tôi nhận nuôi Thời Tiểu Niệm rồi sau đó mới sinh ra Thời Địch , những người quen của chúng tôi đều biết, chúng tôi đều yêu thương cả hai đứa con gái, thậm chí chúng tôi còn thương con gái lớn nhiều hơn một chút.” Thời Trung nhìn về phía ống kính, lời lẽ đanh thép: “Nhưng kết quả là nó cướp chồng của em gái, lại nói với Mộ Thiên Sơ đuổi tôi ra khỏi tập đoàn Mộ thị, còn đứng trước mặt chúng tôi diễu võ dương oai, đứa con gái này, chúng tôi không cần cũng được “
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, dì nhân viên vẫn đang trách mắng cô, cô cũng không nghe thấy.
Cô chỉ nghe thấy tiếng nói từ điện thoại phát ra.
Như vậy đã rõ ràng rồi.
Rõ ràng những người mà cô từng xem là người nhà đang nói với cả thế giới rằng cô không tốt.
Thời Trung nhìn vào ống kính nói từng việc từng việc, nói cô không tốt còn Thời Địch và mẹ nuôi đang ngồi khóc ở phía dưới, mãi không ngừng.
Có người nên để Mân Thu Quân nói hai câu.
Thời Tiểu Niệm nhìn mẹ nuôi qua màn hình điện thoại , cô đã từng rất yêu mẹ nuôi.
Mân Thu Quân đã trải qua vở kịch như thế này hàng trăm lần, biểu cảm trên mặt cũng rất đúng tiêu chuẩn, gương mặt cũng xem là khá, khi khóc lên lại càng làm cho người ta thương xót.
Mân Thu Quân lấy khăn lau nước mắt, nhìn về phía ống kính nghẹn nào nói: “Từ nhỏ, Tiểu Niệm đã đố kị với Tiểu Địch, Tiểu Địch có cái gì thì nó cũng có cái đó, nó có cái gì chưa chắc Tiểu Địch đã có, chúng tôi luôn hiểu nó là con nuôi, chắc chắn trong lòng sẽ có một chút suy nghĩ lệch lạc nên chưa bao giờ trách nó, lại không nghĩ tới... không nghĩ tới sẽ làm cho lòng ghen tị của nó tăng lên.“.
“...”
Vừa nghe xong lời nói của Mân Thu Quân, trong lòng Thời Tiểu Niệm liền lạnh đi .
Thời Trung ở bên cạnh quát lớn: “Hôm nay, tôi cũng không sợ chuyện xấu trong nhà bị lộ ra, bây giờ đã bắt gian, tôi đã bắt gian Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm ở trên giường, lúc đó Thời Địch đang mang thai, Tiểu Địch bị kích thích đến nỗi mất đi đứa nhỏ.”
Cả hiện trường lại một lần nữa ồ lên.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng đó, thân thể càng lúc càng lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức làm cô giận sôi lên.
Bây giờ cô đã biết vì sao cô bị người ta phỉ nhổ rồi .
Người nhà của cô, đã từng là cha mẹ nuôi cô, hiện tại lại đứng trước giới truyền thông để bôi nhọ cô, làm sạch sẽ hình tượng của Thời Địch.
Đó là cha mẹ đã nuôi cô nhiều năm.
Bởi vì không phải là cha mẹ ruột nên họ có thể ở trước mặt phóng viên đổi trắng thay đen.
Tại sao bọn họ có thể làm như vậy?
Thấy sắc mặt cô ngày càng trắng bệch, dì nhân viên nghĩ rằng lời nói của mình có tác dụng, liền càng giáo huấn cô: “Cô gái nhỏ, tôi nhìn tuổi cô còn trẻ, nên hiểu đạo lý làm người, không phải của mình thì đừng cướp của người ta, cho dù muốn thì cũng không thể cướp của em gái mình, làm hại cả đứa nhỏ cũng không còn, cô nói xem, làm sao em gái cô lại không trả thù cô.”
“Tôi không sai, tôi không sai.”
Thời Tiểu Niệm lẩm bẩm.
“Cô còn nói cô không sai? Cô có muốn nhìn bài phỏng vấn này không, người thân của gia đình cô đều đứng ra, họ đều nói từ nhỏ cô đã bắt nạt em gái mình nhưng cha mẹ cô đều không đưa cô đi.” Người phụ nữ kia lại nói.
“Hơn nữa, bức ảnh chụp gian tình của hai người cũng có, cô dám phủ nhận hai người hôn nhau trong ngõ hẻm kia không phải là cô?”
“Tôi không sai, tôi chưa từng làm.”
Thời Tiểu Niệm lẩm bẩm, cô nhìn chằm chằm vào tin tức vẫn còn đang tiếp tục.
Lại nói, bỗng nhiên cô cảm thấy giống như có một luồng khí lạnh từ tay dì nhân viên kia truyền đến tay cô.
“Ôi chao, ai, ôi.” Dì nhân viên kia giận dữ, quay đầu nhìn trăm ngàn người xung quanh hô lên:
“Mọi người coi, thật đúng là không biết vô liêm sỉ, cô ta còn dám nói mình không sai. “
“Thật là một cô gái vô liêm sỉ. “
“Cô nên về tìm cha mẹ ruột kiểm tra huyết thống xem, chắc cha mẹ cô có bệnh nên mới sinh ra người như cô.”
“Thật là người thứ ba , một con sói mắt trắng không biết xấu hổ.”
“Lên giường với chồng của em gái có cảm thấy thoải mái không, cảm giác ăn vụng như thế nào, nói ra nghe một chút.”
“Có phải cô không có đàn ông thì không chịu được? Nhà tôi có hai con chó rất cô đơn, cô có muốn hay không.”
“Tiểu Tam cút ngay, Tiểu Tam ra ngoài cẩn thận bị xe đâm chết”
“...”
Thời Tiểu Niệm quay đầu, cô chỉ thấy trước mắt là vô số người, cô không đi được, trước mặt cô, từng cái miệng hé ra đóng lại, nói ra từng lời chính nghĩa.
Thời Tiểu Niệm muốn giải thích nhưng không thể nói xen vào được.
Tất cả mọi người đều đang nói.
Tất cả mọi người đều đang đứng trên bậc cao của đạo đức để trách mắng cô.
Cô cứ đứng đó như vậy, nhìn những khuôn mặt được xem là có đạo đức chỉ trích. Đột nhiên cô cảm thấy hai bên tai ong lên, đầu đau vô cùng.
Đầu thật là đau.
Thật khó chịu.
Cứu cô, Mr.Cung cứu cô, Mr.Cung.