Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 318: Chương 318: Chương 177: Thời Tiểu Niệm bị bệnh tâm thần 2




“Bởi vì tôi do một tay anh bồi dưỡng cho nên tôi mới không muốn ngài bị hãm sâu vào dư luận.” Ellen nói: “Chuyện này đã bị cả nước chú ý tới, căn bản không thể áo chế dư luận, sự trong sạch của ngài nay cũng bị mọi người mắng mỏ, khiển trách. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả đời này của ngài sẽ bị phá hủy.”

“Cho nên liền để cho một cô gái như Tiểu Niệm đi gánh vác tất cả sao? Cô cho rằng Mộ thiên Sơ tôi là loại người gì?” Mộ Thiên Sơ điên cuống hét: “Mở cửa! Mở cửa cho tôi!”

“Thiếu gia, ngài nên nghỉ ngơi đi thôi, tôi sẽ không mở cửa. Đợi đến khi phong ba đã đi qua, ngài vẫn có thể đi vào tập đoàn Mộ thị.”

Nói xong, Ellen không nói gì nữa.

Mộ Thiên Sơ đứng trong biệt thự, bị giam lỏng một bước cũng không thể ra ngoài, không thể liên hệ với bên ngoài một câu.

Hắn nhìn tin tức trên TV, nhìn mọi người trong đó thóa mạ Tiểu Niệm, lồng ngực hung hăng thắt lại, làm cho hắn đau khổ vô cùng.

Tiểu Niệm.

Hắn nên làm gì bây giờ? Hắn có thể làm gì đây?

Bên kia, không khí ở pháo đài Đế quốc trong lành tự nhiên, một đoàn xe từ bên ngoài đi vào.

Phong Đức dẫn theo một đám người hầu đứng hai bên cửa, dưới ánh đèn sáng trưng, đoàn người cúi đầu về đoàn xe.

Đoàn xe từ từ dừng lại.

Phong Đức tiến lên mở cửa, cúi đầu, “Thiếu gia, cậu đã trở lại.”

Vì muốn nâng cấp hoàn thiện thêm một bước cho Mr Cung mà Cung Âu tự mình sang Anh quốc một chuyến để mua thiết bị mới.

“Ừ.”

Cung Âu ngồi trong xe lạnh lùng lên tiếng, đôi chân thon dài bước xuống xe, đi vào tòa nhà, gương mặt không một chút thay đổi.

“Thiếu gia, cậu cần tắm suối nước nóng hay là tắm bồn?”

Phong Đức tiến lên hỏi han, người hầu và vệ sĩ đều đi một đoàn ở phía sau.

“Tắm bồn.” Cung Âu lạnh lùng thốt ra, đi thẳng vào bên trong, vừa đi vừa cới khuy áo nơi cổ tay.

Phong Đức nói, “Thiếu gia, có chuyện này không biết tôi có nên nói không, là về chuyện của Thời tiểu thư…”

Cung Âu lạnh lùng hừ nhẹ, đôi mắt thâm trầm nhìn ông ta.

Phong Đức đúng là càng già càng không ra gì, biết rõ hắn không muốn nghe bất cứ tin tức gì của Thời tiểu Niệm, vậy mà còn dám nói.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức đành phải im lặng, đôi mày nhíu chặt.

Cung Âu tiếp tục đi vào, gương mặt anh tuấn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt đen thâm trầm, ngón tay thon dài tiếp tục cởi nút thắt nơi chiếc áo.

Bỗng nhiên âm thanh nho nhỏ vang lên, hai nữ giúp việc ở trong góc thì thầm.

“Cô cảm thấy lần này Thời tiểu thư có xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không rõ, tôi nghe vệ sĩ nói lúc Thời tiểu thư và Cung tiên sinh ở cùng một chỗ hầu như không tách nhau, sao có thời gian lên giường với thái tử gia Mộ thị được, không phải Cung tiên sinh cũng không phải ăn chay hay sao?”

“Đúng thế, nhưng cha mẹ Thời Địch nói từ từ chính xác như vậy, không phải là giả.”

“Không hiểu nữa, dù sao tôi cũng cho rằng Thời tiểu thư làm người cũng không tệ lắm, ở đây một tháng cũng không gây gổ với ai, tính tình rất tốt mà.”

“Thời tiểu thư biến thành bộ dạng bây giờ thật đáng thương mà.”

“…”

Bóng lưng Cung Âu cứng đờ, đáy mắt xẹt qua sự hung ác, quay đầu, đôi mắt như con chim ưng nhìn hai nữ giúp việc, cắn răng nói, “Các cô đang nói cái gì?”

“Cung, Cung tiên sinh.”

Hai nữa giúp việc sợ tới mức điện thoại di động cũng rơi xuống đất, vội vã cúi đầu.

“Nói đi.”

Cung Âu hét lên.

Nữ giúp việc nhanh chóng nhặt điện thoại lên đưa cho Cung Âu, lắp bắp nói, “Cái đó, cái đó, Thời tiểu thư, Thời tiểu thư bị người vây ở trung tâm thương mại chịu nhục nhã, hình như còn bị người ta đánh…”

Nghe vậy, sắc mặt CUng Âu như chìm xuống đáy cốc, đưa tay giật lấy di động, chỉ thấy trên đó đang mở một tấm hình.

Trong ảnh là bãi đậu xe, tất cả vây quanh thành vòng tròn, Thời Tiểu Niệm quỳ dưới đất, cả người chật vật, đầu cúi thấp, làm cho người ta không thể nhìn thấy biểu tình của cô.

Áo trên cánh tay cô bị rách, có mấy vết máu lộ ra.

“…”

Lồng ngực Cung Âu hung hăn chấn động, quay đầu nhìn Phong Đức, “Đây là chuyện gì?”

Hắn sẵng giọng hỏi, âm thanh có một chút run rẩy, nhưng ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

“Ba ngày sau khi Thiếu gia đi Anh quốc, Thời Địch và cha mẹ cô ta mở họp báo tuyên bố Thời tiểu thư là kẻ thứ ba chen chân vào làm đứa bé cô ta bị mất, hiện tại mọi người trong cả nước đều đang mắng Thời tiểu thư.”

Phong Đức nói.

“Vì sao không nói từ sớm cho tôi biết? Hả?”

Giọng nói khàn khàn của Cung Âu vang lên, gương mặt anh tuấn hoàn toàn thay đổi.

Đám người nhà đó dám bày đặt chuyện như vậy!

“Lúc tin tức truyền ra tôi có gọi điện cho Thời tiểu thư nhưng cô ấy không bắt máy, tôi cũng đã có ý định áp chế lại tin tức này nhưng chuyện này quá hot, vừa mới xảy ra 2 phút thì đã truyền khắp cả nước, mọi người nghị luận ầm ĩ.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.