Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Trở về với tôi, muốn làm người câm thì làm người câm, muốn làm con rối thì làm con rối, cùng lắm thì tôi nuôi con rối như em cả đời!”
Cung Âu ôm cô lên, đặt cô bên cạnh ghế tài xế, lạnh lùng nhìn Mr. Cung kế bên: “Cậu chờ Phong Đức tới đón.”
Xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi.
“Dạ, Cung tiên sinh.” Mr. Cung gật đầu.
Cung Âu xoay người vòng qua xe, mở cửa ngồi lên chỗ tài xế, nổ máy xe, đột nhiên ống tay áo bị kéo kéo.
Hắn quay đầu qua, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm kéo tay áo hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn bên cạnh hắn.
Cung Âu cúi đầu xuống nhìn, hắn không thắt dây an toàn.
Người phụ nữ này....
“Em không thể nói với tôi sao?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Giả làm người câm chơi vui lắm sao?”
“...”
Lúc trước là cô không muốn nói, nhưng bây giờ cô thật muốn nói, cũng khó nói được, có lẽ cô sẽ biến thành một người câm thật sự.
Bất quá nếu biến thành người câm thật, cũng có sao đâu.
Trong cuộc đời của cô, có thể nói hay không cũng có gì đâu, dù sao đã không còn bất cứ hy vọng nào.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi bên cạnh ghế lái, một mình suy nghĩ.
“...”
Cung Âu không cạy miệng cô ra được, thắt dây an toàn, nổ máy xe nghênh ngang rời đi, đôi mắt đen liếc nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu của cô, trước ngực dâng lên một cảm giác khác thường.
Hắn ngoài miệng nói không muốn nhìn thấy cô chạy về phía người đàn ông kia, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, vì thế đổi xe thể thao lượn môt vòng chạy tới.
Kết quả hắn nhìn thấy cái gì?
Cô không đi tìm Mộ Thiên Sơ! Cô lại không đi tìm Mộ Thiên Sơ, một bước cũng không có đi về phía nhà của Mộ gia.
Cô có biết hắn đã quyết tâm buông cô ra hay không?
Là chính cô bước vào.
“Sau này em đừng trách tôi không buông tay!” Bỗng nhiên Cung Âu không đầu không đuôi nói một câu, bên trong giọng nói trầm thấp khó nén một tia vui vẻ.
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm.
“Ai bảo em không đi tìm Mộ Thiên Sơ!”
“...”
“Ai bảo em cắn ngón tay của mình!”
“...”
“Thời Tiểu Niệm, đây là em tự tìm! Sau này em còn dám lấy bất cứ lý do nào nói rời khỏi tôi, tôi giết chết ém” Cung Âu bá đạo ngông cuồng hét.
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, lặng lẽ cúi đầu xuống, cô bây giờ đã không còn bất cứ mong đợi nào đối với có tự do hay không cả.
Bây giờ cô ở chỗ nào cũng giống nhau.
Chẳng qua là, cô không muốn thân thể dơ bẩn của mình ở bên cạnh hắn, như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm mệt mỏi mà thôi.
Cung Âu lái xe trở về lâu đài Đế Quốc, dọc theo đường đi, môi từ từ nhếch lên, độ cong càng ngày càng sâu.
Hắn càng ngày càng vui vẻ.
Thời Tiểu Niệm không biết vì sao bỗng nhiên hắn lại vui vẻ như vậy.
Xe lái đến ngoài cửa lâu đài, Cung Âu dừng trước đài phun nước, từ trên xe bước xuống, kéo Thời Tiểu Niệm ra xe, rũ mắt nhìn bàn tay đầy máu của cô, nụ cười trong mắt càng nồng hơn.
“...”
Cô bị thương, sẽ làm cho hắn vui vẻ như vậy?
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi vào, dọc theo đường đi, có người giúp việc chào hỏi hắn, Cung Âu liền ôm Thời Tiểu Niệm nhìn những người đó nói, diễu võ giương oai giống như mình là quân vương vừa thắng trận khải hoàn trở về vậy...
“Thấy không, cô ấy không đi!”
“Cô ấy cắn tay mình chảy máu, là vì tôi!”
“Vết thương này là của tôi!”
“Trợn to mắt lên nhìn thật kỹ cho tôi, Thời Tiểu Niệm trở lại!”
“Từ hôm nay trở đi, Thời Tiểu Niệm chính là một chủ nhân khác của lâu đài đế quốc, lời cô ấy nói chính là lời của tôi!”
“Chờ một chút, cô ấy không nói lời nào. Các người phải học hiểu ánh mắt và động tác của cô ấy!”
“Cô ấy không đi, người phụ nữ của tôi không đi!”
“...”
Mấy người giúp việc đều vẻ mặt tràn đầy bực bội nhìn Cung Âu, nơm nớp lo sợ phụ hoa.
Hôm nay thiếu gia bị sao vậy?
Uống thuốc quá liều sao?
“Tất cả đều nhớ kỹ cho tôi! Còn nữa, cố gắng luyện tập cười cho tôi, đừng để cho người phụ nữ của tôi thất gương mặt ủ rũ của mấy người!”
Cung Âu ra lệnh cho tất cả mọi người, sau đó ôm Thời Tiểu Niệm lên lầu.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo vào phòng ngủ.