Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cũng không cảm thấy phiền chán, cứ chơi như vậy.
Với cô mà nói, chơi thứ gì cũng đều giống nhau cả.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, cô cứ thế chơi từ trưa đến chiều tối, Thời Tiểu Niệm vẫn chưa được màn nào.
Cung Âu đang ôm cô rốt cục nhìn không được, giành lấy đồ điều khiển trong tay cô, ghét bỏ nói: “Ngốc chết mất, chơi như em thì khi nào mới cứu được người đây?”
Nói xong, Cung Âu vừa ôm cô vừa chơi.
Đến tay hắn, những con quái vật kia bị đánh đến tới bời.
Chơi rồi lại chơi, Cung Âu không vòng tay qua người ôm cô nữa mà đặt một người vướn tay vướn chân là cô sang một bên, chăm chú chơi, dũng mãnh qua được từng màn từng màn.
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn, hắn thực sự làm ra trò chơi này cho cô chơi sao?
Rốt cục, cũng tới màn cuối cùng.
Nữ hiệp dưới tay Cung Âu đã cứu được tướng công đệ nhất mỹ nam của nàng ta.
Khi nhìn thấy gương mặt của vị đệ nhất mỹ nam kia là mặt của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cũng không cảm thấy bất ngờ.
Khi Cung Âu vội vã muốn cô qua màn nhanh một chút thì cô đã đoán được rồi.
“Đây mới gọi là chơi game, còn em là bị game chơi.”
Cung Âu nói.
Qua hết các màn, trong hình xuất hiện hình ảnh nữ hiệp quỳ xuống trước mặt đệ nhất mỹ nam, lớn tiếng nói: “Tướng công đại nhân tại thượng, ta đến chậm, xin chàng thứ lỗi.”
Đệ nhất mỹ nam kiêu ngạo nói: “Vậy nàng phải làm chút gì đó ta mới có thể tha thứ cho nàng.”
Vẻ mặt nữ hiệp ngượng ngịu, đỏ mặt: “Ta sẽ ở trong khuê phòng chờ chàng, cho chàng một bất ngờ.”
Nói xong, hình ảnh thay đổi, xuất hiện một gian phòng cổ đại, còn có một chiếc giường, tấm màn trên giường bị che lại.
Khẩu vị này cũng nặng quá rồi...
Cung Âu chắc sẽ không thiết ra ra cảnh vận động trên giường đâu nhỉ?
Thời Tiểu Niệm vừa nghĩ, lại thấy trên màn hình, đệ nhất mỹ nam kia kéo màn, chỉ nhìn vị nữ hiệp đang vận yếm nằm trên giường.
Mỹ nam tiến lên, vẫn chưa túm được cánh tay thon dài của cô gái, chỉ thấy nữ hiệp đang nằm trên giường “Bùm” một tiếng biến thành một viên thật to, còn là một viên thịt nữa.
Viên thịt kia toát ra bọt khí: “Tướng công, có bất ngờ không?”
Mỹ nam trên màn hình lăn xuống giường.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy thịt viên kia không khỏi nhếch môi cười.
Từ một nữ hiệp biến thành một viên thịt viên, trò dùa này cũng lạnh quá đi.
“Thế nào, trò chơi này của tôi...” Cung Âu xoay đầu lại, nhìn thấy nụ cười trên khóe môi cô, rất kinh ngạc: “Em cười rồi?”
Từ khi ở bãi đậu xe dưới trở về đến nay, cô cũng chưa từng cười hay khóc, cô không hề biểu hiện tý tình cảm nào hết.
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe Cung Âu nói, giơ tay sờ lên khóe môi của mình.
Môi của cô quả thật cong lên rồi.
Cô thực sự cười rồi.
“Em chờ một chút!”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, bỗng dưng bỏ máy chơi game xuống chạy ra ngoài, chạy đến nửa đường lại quay về, ôm lấy cô đang ngồi đất: “Để tôi ôm em cái đã!”
“...”
Cả người Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm lên cao, giống như một đứa bé được người nhà bế lên cao, hai chân lơ lửng.
Cô hạ tầm mắt, chỉ thấy trong mắt Cung Âu là sự vui mừng, gương mặt điển trai của hắn cộng với nụ cười này quả thật rất quyến rũ: “Thời Tiểu Niệm, em thắng rồi! Kể cả khi N.E có đứng đầu thế giới tôi cũng chưa từng vui như thế này!”
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn.
Một lát sau, Cung Âu buông cô ra, hôn thật mạnh lên mặt cô: “Tôi đi gọi bác sĩ!”
Nói xong Cung Âu đã chạy ra ngoài.
Cung Âu quả thật rất vui, vui đến quên hết tất cả, quên cả chuyện trên đời này có cái gọi là điện thoại, lại tự mình chạy đi gọi bác sĩ.
Thời Tiểu Niệm sờ sờ mặt mình, nhìn về phía hắn rời đi.
Cô chỉ cười một cái, cũng có thể khiến hắn vui vẻ như thế sao?
Trên đời này, vẫn còn có người bởi vì cô cười mà cảm thấy vui vẻ...
Một căn phòng trong tòa thành đế quốc vẫn đang sáng, Thời Tiểu Niệm được Phong Đức đưa vào trong, ở giữa là một chiếc ghế, mấy người bác sĩ tâm lý mặc thường phục ngồi ở trước một cái bàn làm việc, ai nấy cũng nhìn chằm chằm cô.
Tạo thành một hình ảnh “Tam ti hội thẩm“.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đứng ở bên cạnh cô, Cung Âu hạ tầm mắt nhìn cô.
Nhìn thấy Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cũng an tâm hơn nhiều.