Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 334: Chương 334: Chương 185: Tôi không phải người cô ấy tin tưởng nhất 2




Khi nói đến mấy người trước, trên mặt Thời Tiểu Niệm không hề có chút biến hóa.

Nhưng khi tên “Cung Âu” vang lên, lông mi thật dài của Thời Tiểu Niệm lại run rẩy, trong mắt xẹt qua ánh sáng lộng lẫy rất nhanh.

Ngực Cung Âu mạnh mẽ run lên.

Cô có phản ứng với tên của hắn, hắn là anh hùng của cô.

“Chắc ngài thấy được, Cung tiên sinh, Thời tiểu thư rất tin tưởng ngài, chỉ cần phối hợp thôi miên, tỉ lệ chữa vết thương lòng thành công sẽ rất lớn.” Bác sĩ tâm lí nói: “Ngài xem, tôi nói ra rất nhiều tên, Thời tiểu thư đều không phản ứng trừ tên ngài.”

Đôi mắt đen của Cung Âu nhìn chằm chằm màn hình.

Quả nhiên, mỗi lần bác sĩ vô tình hay cố ý nhắc đến tên hắn, trên mặt Thời Tiểu Niệm sẽ có chút biến hóa.

Cô thật sự có phản ứng với hắn.

“Cung tiên sinh, ngài đều thấy được, nhân dịp chuyện kia chưa xảy ra quá lâu, trị liệu sớm một chút, bằng không để lâu, không gì chữa được vết thương nữa.” Bác sĩ tâm lí nói, chờ đáp án của Cung Âu.

Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm trên màn hình, ngực có một cỗ rục rịch, hắn gần như muốn đáp ứng luôn.

Nhưng không được.

Hắn còn một tia lí trí, những lựa chọn này không có Mộ Thiên Sơ bên trong.

Tuy Thời Tiểu Niệm không lựa chọn ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ, nhưng kiên quyết không đi cùng hắn, là hắn mạnh mẽ mang cô về.

Có thể, lựa chọn đáp án có Mộ Thiên Sơ, vẻ mặt của cô sẽ biến hóa không giống nhau.

“Cung tiên sinh.” Thấy hắn không nói lời nào, bác sĩ tâm lí không khỏi hỏi.

“Nếu anh hùng kia không phải là người cô ấy hoàn toàn tin tưởng, thì sau khi thôi miên sẽ thế nào?” Cung Âu lạnh giọng hỏi, trên gương mặt luôn tự cho mình siêu phàm xẹt qua không tự tin.

“Nếu vậy, trị liệu có khả năng thất bại, còn có thể làm cho Thời tiểu thư chấn thương lần hai, cũng không thể thôi miên lần hai.” Bác sĩ tâm lí nói.

Nếu không phải người đáy lòng cô cực kì tin tưởng, trị liệu có khả năng thất bại, còn có thể tạo thành chấn thương lần hai.

Chấn thương lần hai.

Bác sĩ tâm lí lần thứ hai dò hỏi: “Cung tiên sinh, có muốn tiến hành trị liệu không?”

“Ngoại trừ cách này không còn cách khác?” Cung Âu trầm thấp hỏi.

Các bác sĩ tâm lí liếc mắt nhìn nhau, sau đó nói rõ ràng: “Không muốn cách trị nhanh chóng này, có khả năng một ngày Thời tiểu thư đột nhiên nghĩ thông suốt, cũng có khả năng Thời tiểu thư vì chấn thương tâm lí mà cả đời sẽ theo bản năng mà chống cự nói chuyện.”

Chấn thương tâm lí không ai có thể nói trước được.

Dù sao nó cũng không dễ khống chế như bệnh tật trên thân thể như vậy.

Nói đúng là, nếu không trị, có khả năng cô cả đời sẽ không nói chuyện với bất cứ ai.

Nếu thôi miên, cô có thể chịu được tổn thương lần nữa sao?

“Cung tiên sinh, chúng tôi đều cảm thấy có thể thử một lần, dù sao chắc chắn Thời tiểu thư rất tin tưởng ngài.” Bác sĩ nói.

“Không cần, không cần thôi miên.”

Cung Âu trực tiếp đưa ra đáp án.

Nghe thế, các bác sĩ tâm lí đều kinh ngạc nhìn hắn: “Cung tiên sinh, đây chính là biện pháp tốt.”

“Tôi nói không cần là không cần.”

Cung Âu lạnh lùng nói, ngữ khí kiên định, không thể cứu vãn.

Hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chuyện lớn nhỏ gì với mình, nhưng đối với Thời Tiểu Niệm, hắn không có chút tự tin.

Hắn đã từng nhiều lần cho rằng cô yêu hắn, nhưng kết quả đều không phải.

Cô thà chết cũng không xin hắn tha cho cô.

Cô gọi hắn là ác ma.

Cô từng căm hận mà nhìn hắn nói: “Anh căn bản không có cách khiến người ta tin tưởng.”

Mình như vậy, sao lại là người Thời Tiểu Niệm tin tưởng nhất? Hắn cùng cô thôi miên trong thế giới anh hùng, e là chỉ làm cô tổn thương thêm một lần thôi.

Ngoài cửa, Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa, lẳng lặng nghe bên trong nói chuyện.

Cung Âu luôn luôn tự đại lại buông tha cơ hội làm anh hùng của cô?

Tại sao?

Thời Tiểu Niệm có chút khó hiểu.

“Tại sao? Cung tiên sinh, tôi không hiểu.” Bác sĩ hỏi ra nghi hoặc trong lòng giống cô.

Bên trong trầm mặc hồi lâu.

Rất lâu, cô mới nghe được thanh âm trầm thấp của Cung Âu vang lên: “Các người nhìn nhầm rồi, tôi không phải người cô ấy tin tưởng nhất.”

Tiếng nói của hắn không tự tin.

Không hề giống Cung Âu hắn.

Nghe thế, tâm Thời Tiểu Niệm như có gì đâm, rất đau.

Cô không tiếp tục nghe, xoay người rời đi, không đi vào, cô cảm thấy thôi miên không có gì quan trọng, cũng không cảm thấy một lần thôi miên là có thể chữa trị được.

Thôi miên cũng tốt, không thôi miên cũng tốt, cô đều không quan tâm.

Chỉ là nghe câu nói kia của Cung Âu, cô rất không thoải mái.

Thời Tiểu Niệm đi vào phòng ăn tao nhã, trên bàn thật dài đã xếp bữa tối phong phú, trong phòng ăn chỉ có một mình Phong Đức.

Bởi vì cô không thích có nhiều người, mọi người đều rút lui, người giảm ngày càng nhiều.

Thấy cô đi vào, Phong Đức gật đầu với cô: “Thời tiểu thư.”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.