Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 585: Chương 585: Chương 312: Cung Âu trở về 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Âu mới từ công ty trở về, lại đi nữa rồi.

Tại sao hai ngày nay anh đi suốt.

Tiểu Niệm nhìn thời gian trên điện thoại

Cô vắng nhà hai ngày, trong nhà xuất hiện “kẻ trộm” - vị khách không mời này.

Cô cắn môi, sau đó kiên quyết đứng lên, cầm lấy túi đi ra ngoài.

Cô đi nhanh, đến công ty không đi vào mà thuê xe chở ngược về nhà.

Taxi dừng lại trước khu nhà nhỏ.

Tiểu Niệm đi gấp gáp, nhanh chóng bước vào thang máy.

“Ầm“.

Tiểu Niệm tra chìa vào ổ khoá, nhanh chóng đẩy cửa, trong lòng hồi hộp.

Đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn bình thường.

Ông Cung vẫn theo dõi cô ở góc tường, Tiểu Niệm đi vào, cô nhìn thấy trong phòng không hề có sự khác biệt, cô liếc nhìn chung quanh, tìm không ra sự khác biệt lúc cô rời đi.

“...”

Tiểu Niệm đi vào nhà bếp, lấy ra các món ăn, thức ăn còn nguyên không thiếu đi phân lượng nào, tất cả đều được đặt ngay ngắn giống như lúc đầu cô cố ý đặt để.

Không có người đến ăn vụng.

Tiểu Niệm kiểm tra mấy lần, cũng không tra được khả nghi, đem món ăn cất vào tủ lạnh.

Là cô suy nghĩ quá nhiều, cho rằng anh ta sẽ chạy tới nhà ăn vụng, rõ ràng anh không thích món ăn cô nấu, cô vẫn còn ảo tưởng.

A.

Mới chia tay không bao lâu, cô vẫn còn nhớ nhung ảo tưởng người kia nhớ đến mình.

Tiểu Niệm cười khổ tự giễu bản thân đa tình, trong lòng đau nhói, cô đến cùng còn đang hy vọng cái gì đây?

Bây giờ còn không chịu hết hy vọng.

Anh không yêu cô, anh và Mona cùng tắm, anh ăn món ăn do Mona làm, anh và Mona ngày nào cũng đi làm cùng nhau. Chính mắt cô nhìn thấy, tại sao cô còn có thể không tự chủ mất bình tĩnh mà hy vọng xa vời.

Kết thúc tất cả đi, Tiểu Niệm.

Đừng suy nghĩ về anh ta nữa, đừng tự hạ nhục bản thân mình.

Tiểu Niệm tháo kính mát xuống, đôi mắt ươn ướt, cô vội vã lau đi, cô căm hận bản thân mình thiếu bản lĩnh.

Cô cầm các món ăn trực tiếp ném vào trong thùng rác, toàn bộ đều đổ hết.

Tiểu Niệm nhìn những món ăn mình đổ bỏ, mũi sụt sịt, đau lòng.

Cô cầm cái đĩa, cái mâm, trút bỏ từng trứng gà được đu sôi vào thùng rác, Tiểu Niệm đến bây giờ mới hiểu vì sao khi nổi nóng Cung Âu ném đồ vật.

Thì ra ném đồ vật sẽ làm tâm tình thoải mái nhiều.

Đáng tiếc, cô ném bỏ không nỡ, chỉ có thể ném từng cái trứng gà thể hiện sự bất mãn, nóng giận bản thân.

Đô mắt Tiểu Niệm ngày càng đỏ, tiếp tục cầm trứng gà đập xuống, sau đó sửng sốt, trứng gà này trọng lượng cùng xúc cảm không đúng.

“...”

Tiểu Niệm run lên, đem trứng gà gõ nhẹ, là trứng gà sống.

Rõ ràng cô để trong mâm là các trứng gà đã được đun sôi.

Tiểu Niệm đem toàn bộ trứng gà trong mâm kiểm tra, trong đó có ba cái là trứng gà sống, trong tủ lạnh cũng thiếu mất đúng 3 trứng gà sống.

Vì muốn bắt “tên trộm”, cô nhớ kỹ từng chi tiết món ăn, trứng gà có bao nhiêu cái đều nhớ kỹ, chắc canh không nhớ lầm.

Tiểu Niệm ngơ ngác đứng nơi đó, cảm giác mình sắp phát điên.

Nếu nói cô đa nghi thì 3 cái trứng gà này là minh chứng rõ ràng nhất.

Cung Âu, anh ta đến cùng muốn làm gì?

Tiểu Niệm nhìn trong chén ba trứng gà sống, trứng trong suốt, lòng đỏ trứng màu sắc rõ ràng, cô mím chặt môi, có chút buồn bực.

Lát sau, cô lấy điện thoại di động ra gọi Phong Đức.

Biệt thự Cung gia.

Trong tàng thư, ánh sáng chiếu rọi lên từng góc tối, len lỏi từng ánh nắng qua khung cửa sổ rộng.

Cung Âu ngồi trước bàn đọc sách, khuôn mặt anh tuấn bình thản, một đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình vi tính, ngón tay thon dài gõ nhanh trên bàn phím.

Trên màn hình là sản phẩm máy móc giúp việc gia đình với đủ loại giá cả.

Anh ta thả hồn vào suy nghĩ, nhất định máy móc giúp đỡ rất nhiều cho Tiểu Niệm.

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Vào đi.” Cung Âu lạnh lùng mở miệng.

Phong Đức từ bên ngoài đẩy cửa vào, tới trước mặt Cung Âu.

“Chuyện gì?” Cung Âu hỏi lạnh lùng, cầm lấy cốc uống nước.

“Thiếu gia, đây là Thời tiểu thư chuyển giao cho ngài .”

Mặt mày tái mét, Phong Đức lo sợ đem chiếc bát sứ màu trắng đặt trên bàn sách.

Cung Âu liếc mắt nhìn một chút chỉ thấy ba cái trứng gà sống vỡ, lòng đỏ trứng, trứng dịch nhìn rõ ràng: “Khụ.”

Anh bị sặc nước, suýt chút nữa phun ra ngoài, liên tục ho khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.