Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn ti vi tuyên truyền thật lớn, Thời Tiểu Niệm kéo tủ quần áo ra, nhìn từng cái từng cái váy xinh đẹp bên trong.
Cung Âu bảo Phong Đức mua cho cô toàn bộ đều là hàng đắt tiền do những nhà thiết kế nổi tiếng định chế.
“Hoàn cảnh trên Vân Thượng đảo ưu mỹ, do sương mù vây quanh hàng năm mà có tên. Trên đảo đều là quý tộc, nhà thờ, quán bar, spa, khu nghỉ mát vân vân, cần gì cũng có, là nơi buông lỏng tâm tình cao nhất, số lượng tiêu xài cũng phải rất cao, chỉ có ký giả được mời mới có thể nhìn thấy hình dáng của Vân Thượng Đảo...”
Vân Thượng đảo.
Thật là một nơi lãng mạn.
Thời Tiểu Niệm từ trong tủ treo quần áo lấy ra một cái đầm dài thu eo, do chanel thiết kế, phong cách thiên về vui vẻ, là chiếc váy khiêm tốn nhất trong một hàng váy.
Thay váy, Thời Tiểu Niệm tắt ti vi ra ngoài.
Cung Âu đang ngồi trên ghế salon bằng da thật trong đại sảnh, trên tay cầm lấy một máy điện thoại di động đang hoạt động, gương mặt anh tuấn không có chút biểu tình gì.
“Cung tiên sinh, tôi di đây.”
Thời Tiểu Niệm đi tới nói.
“Cút đi.”
Cung Âu cũng không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục xem điện thoại di động trong tay.
Đêm đó, hắn ăn cô ăn rất no, cho nên bây giờ không có lý do gì không cho cô rời đi.
“...”
Bảo cô cút đi.
Trông chờ Cung Âu nói chuyện nghiêm túc với cô đúng là một chuyện khó như lên trời, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, không nói gì xách túi xoay người rời đi.
Trong giây lát lúc Thời Tiểu Niệm biến mất, Cung Âu cầm điện thoại hung hăng quăng trên mặt đất, không vui gầm nhẹ, “Hệ thống này ưu hóa chỗ nào? Tại sao tôi không thấy được? Có gì khác biệt với lần đổi mới trước đâu?”
Lửa giận đốt hết toàn bộ ngôi nhà.
“...”
Phong Đức đứng ở một bên, cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Làm lại cho tôi, làm lại!”
Cung Âu giơ chân ra, một cước đá bay điện thoại di động.
Một đám phế vật, ngay cả hệ thống ưu hóa của điện thoại di động cũng không làm được hoàn mỹ nhất, tất cả từng người từng người đều là ăn cỏ sao?
“Dạ, thiếu gia, bây giờ tôi gọi điện thoại về công ty nói.”
Phong Đức gật đầu nói, lặng lẽ nghĩ, lúc nãy thiếu gia còn nói lần ưu hóa này tạm được, sao đột nhiên lại không được?
Mười phút sau, trong phòng thể dục, Cung Âu quăng chuông báo động lên ghế, không vui nói, “Cách đặt giá của phòng thể dục không đúng, sửa lại lần nữa cho tôi!”
“Dạ, thiếu gia, tôi lập tức phái người.”
Phong Đức đưa khăn cho hắn, thái độ cung kính.
Hôm nay tâm tình của thiếu gia dường như rất không tốt a.
Dường như là từ khi Thời Tiểu Niệm nói muốn thay quần áo ra ngoài liền bắt đầu không tốt lắm.
Hai mươi phút sau, trong phòng bếp, Cung Âu trực tiếp phun bánh ngọt trong miệng lên bàn, chân mày nhíu lại, “Làm cái gì đây? Đồ khó ăn như vậy cũng mang lên được?”
“...”
Phong Đức không nói lời nào, đây là bánh ngọt do đầu bếp chuyện làm điểm tâm tốt nhất nước Pháp làm, là hắn cố ý mang về.
“Là do đầu bếp nào làm, đuổi đi!”
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức gật đầu.
Ba mươi phút sau, Phong Đức cũng bị mắng, bị mắng đến mẹ ruột cũng không nhận ra.
Rốt cuộc Phong Đức không nhịn được tiến lên, “Thiếu gia, liên quan đến tiệc cưới hôm đó tôi nói...”
Cung Âu đang quậy phòng bếp đến long trời lở đất, nghe vậy sắc mặt tái xanh, “Không đi! Sao ông lại nhiều lời như vậy!”
“Dạ, thiếu gia, vậy tôi liền phái người đuổi người trong công ty của em rể Thời tiểu thư trở về.”
Phong Đức nói.
“Ông nói cái gì? Em rể?”
Động tác đập nồi của Cung Âu bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt đen lạnh lùng quét về phía Phong Đức.
Thời tiết ấm dần, trên quốc lộ Mã Long.
Thời Tiểu Niệm ngồi xe chạy tới sân đậu máy bay, một chiếc phi cơ tư nhân loại lớn ngoại hạng đậu gần chỗ đó, gió thật to, thổi loạn mái tóc dài của cô.
“Tiểu Niệm, ở chỗ này, nhanh lên một chút, tất cả mọi người đều đang chờ một mình con! Còn phải bay đến đảo!” Cha nuôi đứng ở bên dưới phi cơ, lớn giọng gọi cô.
“Dạ.”
Thời Tiểu Niệm đi tới, theo cha nuôi đi lên, Thời Trung mặc một bộ lễ phục tây trang quý khí đắt tiền, bước đi cũng có chút lân lân.
Gả con gái vào nhà giàu có, đương nhiên là vui vẻ.
Trên phi cơ trang trí sang trọng, tất cả đều là họ hàng bạn tốt, đang trò chuyện vui vẻ.
Thời Tiểu Niệm vừa đi vào, tất cả mọi người đều dừng lại, người người mắt lạnh nhìn về phía cô, không ai hoan nghênh cô đến.
Cô đã sớm bị chúng bạn xa lánh, tình cảnh như vậy cô cũng đã dự liệu được.
Thời Tiểu Niệm đi tới, lần lượt chào hết một vòng các thân thích, sau đó chọn một vị trí ngồi xuống.
“Tiểu Niệm, trên người em mặc lần trước là của Chanel định thiết kế sao?” Một người chị họ lập tức nhận ra giá trị chiếc váy trên người Thời Tiểu Niệm mặc không rẻ.
Ánh mắt của tất cả mọi người như mũi tên bắn về phía cô.
“Không.” Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng nở nụ cười, “Là bắt chước thôi.”
“Tôi đã nói rồi, Thời gia bây giờ không cho cô tiền bạc nữa, như cô làm sao mà mặc nổi.” Chị họ cười nhạo một tiếng, “Cô cũng thật là không biết xấu hổ, vì có thể làm cho người khác chú ý, ngay cả hàng giả đều dám mặc ra, ít nhất cũng phải trang điểm thêm một chút, như vậy mới không thua kém người khác.”
Chị họ vốn nổi danh là chanh chua cay nghiệt.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm cũng tràn đầy khinh thường, chán ghét.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng, giả vờ như không nghe được, lẳng lặng nhìn về phía cửa sổ.
Cô ngay cả trang điểm cũng không, chọn chiếc váy màu sắc bình thường nhất, như vậy cũng bị nói? Thôi, có lẽ trong mắt bọn họ, cho dù cô mặc như thế nào bọn họ cũng có lời đâm chọt cô.