Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 46: Chương 46: Chương 41: Cô không phải là người thứ ba 2




Cung Âu được khen nên rất thoải mái, "Đó là đương nhiên, tin tức của tôi tự nhiên sẽ làm lu mờ tin tức của hai người kia."

Bao toàn bộ đảo thì sao, đám cưới được quan tâm nhất tính là cái gì, nếu như hắn muốn trên báo còn có thể xuất hiện tin về hai người kia nữa sao?

Có điều, hắn luôn luôn không thích tin tức về mình có trên báo, nhìn rất phiền, hắn cũng không muốn là đề tài bàn tán sau bữa cơm của mọi người, còn phải phái người đi giải quyết thật phiền phức.

"Đúng vậy." Thời Tiểu Niệm gật đầu liên tục.

"Cô đúng là người chị có trách nhiệm."

Cung Âu khịt mũi coi thường, hắn sợ phóng viên phiền phức, nhưng cứ như vậy buông tha cho cô hắn không làm được, Cung Âu nhìn phía mặt biển, nói, "Tối hôm nay, cô đi theo tôi ngắm biển."

Chung quy vẫn phải bồi thường một chút cho hắn.

"A" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, theo ánh mắt của hắn nhìn về phía mặt biển, không có suy nghĩ nhiều nên đáp ứng, "Được, buổi tối tôi đi tìm anh. Vậy tôi đi trước."

Nói xong, Thời Tiểu Niệm liền hất tay của hắn ra, chạy về phái nhà thờ.

"…"

Cung Âu nhìn bóng lưng của cô, lông mày nhíu chặt lại.

Cô có phải chạy nhanh như vậy không?

Làm như hắn là thú dữ vậy.

Buổi tối cô đến tìm hắn, hắn cảm giác như mình trong lúc không thấy được ánh sáng lại sợ bị ánh sáng tìm đến.

Trước tiên Thời Tiểu Niệm vội vã trở lại giáo đường của nhà thờ, nghi thức đã bắt đầu rồi, cô rón rén ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

"Con không sao chứ sao lại đi lâu như vậy, có phải là thân thể không thoải mái?"

Mẹ nuôi kéo cô, nhỏ giọng thân thiết hỏi.

"Không có chuyện gì, cùng xem nghi thức đi mẹ."

Thời Tiểu Niệm mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía trước.

Giáo đường của nhà thờ lớn mang phong cách của kiến trúc La Mã, từng cây cột đều được trang trí tỉ mỉ mang theo không khí trang nghiêm của nhà thờ.

Mục Sư đứng trước mặt của hai người họ.

Thời Đich mặc một chiếc áo màu trắng cùng khăn che mặt, vóc người càng thêm yểu điệu chính là tiêu điểm của tất cả mọi người, khiến người ta ước ao. Có người nói khăn che mặt là kiệt tác xuất từ một vị đại sư Milan chỉ là thủy tinh trên áo cưới Swarovski liền cần một ngàn giờ đính lên mới hoàn thành, giá trị mấy chục triệu.

Đủ để thấy rõ Mộ Thiên Sơ yêu Thời Địch biết bao nhiêu.

Hai người quay mắt nhìn về phía Mục Sư tuyên thệ, bóng lưng của nhìn rất hài hòa, ân ái.

"…"

Thời Tiểu Niệm nhìn không chớp mắt, trước đây thật lâu, cô không nghĩ tới người gặp mặt lần đầu cùng kết hôn với Mộ Thiên Sơ chính là em gái của cô.

Bọn họ, rốt cục tu thành chính quả.

Cô không nói được tâm tình giờ khắc này của mình ra sao, chỉ là hồi ức lại một lần nữa hiện lên, cô không cách nào khống chế.

"Tiểu Niệm, xem anh đã vẽ xong rồi nè."

"Tiểu Niệm, em hãy luôn ở bên cạnh anh."

"Nếu như em không ở bên cạnh anh thì coi như toàn bộ thế giới này, anh cũng không biết đi nơi nào."

"Nếu anh bị mất trí nhớ, em nhớ kỹ nhất định phải tìm ký ức về cho anh, anh quên ai cũng không được quên em."

Quá khứ cùng hình ảnh trước mắt chồng chéo lên nhau.

Thời Tiểu Niệm nghe Mộ Thiên Sơ dùng thanh âm kiên định nói ra "yes, I do" thì hình ảnh cũ đó cũng từ từ biến mất đi.

Điện thoại đột nhiên reo lên, đánh vỡ tâm tình của cô.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Cung Âu gởi tới.

Lại mắng cô.

Thời Tiểu Niệm đưa tay sờ về phía mặt của mình, đầu ngón tay một mảnh ướt át, tại sao cô lại khóc.

Có thể trong lòng của cô cũng không đau như tưởng tượng, bởi vì từ lâu đã tê dại.

Tất cả mọi người đang nhìn hai bọn họ, Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhẹ nhàng đem nước mắt lau đi, cô quay đầu lại thấy Cung Âu đang ngồi chính giữa hàng ghế bên dãy hành lang kia.

Hắn không nhìn hai người họ, cô vừa quay đầu liền chạm vào tầm mắt của hắn.

Cung Âu hướng về phía cô lắc lắc điện thoại di động, vẻ mặt xem không rõ lắm, phỏng chừng lại là phẫn nộ hoặc là sắc mặt ngang ngược muốn ra lệnh cho cô.

Thời Tiểu Niệm không để ý đến hắn, chỉ chốc lát sau, điện thoại di động lại chấn động lên

Tẻ nhạt.

Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, hắn luôn có thể phá hoại cảm xúc đau thương của cô, thật không biết là nên thống hận hay cảm tạ hắn đây.

Cô ngẩng đầu lên tiếp tục nhìn phía phía trước.

Đến phần này của buổi lễ, là lúc Thời địch nói lời tuyên thệ, cùng Mộ Thiên Sơ đứng mặt đối mặt.

"Còn nhớ lần đầu anh nắm tay em, em đùa giỡn nói, tay của cô bé không thể tùy tiện nắm, nếu nắm thì phải chịu trách nhiệm; anh nói, vậy thì phụ trách cả đời. Em lúc đó đã nghĩ, chúng ta hẳn là có thể ở bên nhau cả đời "

Thời Địch tay cầm tấm thẻ ghi nhớ lời thề, âm thanh vui tươi mà cảm động.

Trong giáo đường vang lên một tràn tiếng vỗ tay, có người nghe được liền đỏ mắt.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, lúc này Mộ Thiên Sơ đứng nghiêm, một đôi mắt thật sâu nhìn kỹ Thời Địch, hình ảnh của hai người thật đẹp.

Hắn nhìn qua rất tốt, chỉ là thái dương của hắn nổi lên gân xanh tiết lộ hắn đang nhẫn nại.

Đầu của hắn vẫn còn đau, nhưng vì muốn cho Thời Địch có một lễ cưới hoàn mỹ nên Mộ Thiên Sơ chỉ uống một viên thuốc, cố nén đau đớn.

Điện thoại lại reo lên.

Cung Âu vẫn chưa xong.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, quả nhiên lại là tin nhắn của Cung Âu, chỉ thấy trên đó viết:

Còn đang xoắn xuýt vấn đề này à.

Thời Tiểu Niệm rất muốn đem số của Cung Âu kéo vào danh sách đen, cô tức giận đến nghiến răng ở trên điện thoại bấm tin nhắn trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.