Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 52: Chương 52: Chương 44: Đoạn tuyệt quan hệ 2




Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, cắt đức hai người tranh cãi.

Nghe vậy, Thời Địch lập tức nhào về phía Mộ Thiên Sơ, nước mắt lã chã rớt xuống, “Thiên Sơ, anh có khỏe không? Sao anh lại bị thương nhiều như vậy? Có phải Thời Tiểu Niệm làm hay không? Có phải tiện nhân kia làm hay không?”

Thời Tiểu Niệm đứng một bên, chờ đợi Mộ Thiên Sơ trả lại trong sạch cho cô.

Mộ Thiên Sơ cúi đầu, trên gương mặt có chút bẩn là thống khổ không chịu nổi, hắn đang chịu đựng thống khổ cực lớn, hàm răng cắn chặt.

Thời Địch lo lắng không ngừng hỏi thế nào, xoa đầu cho hắn.

“Đừng ồn ào.” MộThiên Sơ đè đầu, thống khổ khó chịu, bờ môi khó khăn phát ra tiếng, “Không phải... không phải...”

“Anh nói gì, Thiên Sơ?”

Thời Địch lo lắng hỏi.

Mộ Thiên Sơ không thể nói gì thêm, bổng nhiên nghiêng đầu, cả người nằm trong ngực Thời Địch, hôn mê bất tỉnh.

Người của Mộ gia nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Mộ Thiên Sơ đang bất tỉnh rời đi.

Thời Địch từ dưới đất đứng lên, oán hận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, “Thời Tiểu Niệm, nếu Thiên Sơ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho chị!”

Thời Tiểu Niệm biết mình có giải thích thế nào cũng vô ích, chỉ có thể nói, “Tôi không có bắt Mộ Thiên Sơ đi, tôi chỉ là tìm được hắn.”

Có lẽ cô đã sai rồi.

Cô căn bản là không nên đi tìm Mộ Thiên Sơ.

“Phải không?” Thời Địch oán hận nhìn cô, “Được, vậy chị nói, khoảng thời gian lúc nãy khi Thiên Sơ biến mất chị đang ở chỗ nào? Ở chỗ nào a?”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chần chờ một giây mới có phản ứng, nói, “Tôi chẳng qua là tùy tiện đi dạo ven bờ biển một chút.”

“Có người làm chứng sao?”

“...”

“Không có ai làm chứng chứ? Thời Tiểu Niệm! Chị có biết chị nói dối buồn cười như thế nào không?” Thời Địch nhận định cô đang nói láo, tức giận lại muốn đánh về phía cô.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng lui về phía sau một bước.

Bỗng nhiên có bóng người ngăn cản đến trước mặt cô, cô không có thấy rõ, chỉ thấy ánh sáng trong mắt sâu chợt lóe.

Một giây kia, cô cho là Cung Âu đột nhiên ngăn cản trước mặt cô, giống như ở Từ Lang, khi cô bị người châm chọc cười nhạo, hắn xuất hiện, sau đó, cô đã được cứu,

“Ba ----”

Một cái tát còn ác hơn khi nãy quăng lên mặt cô, Thời Tiểu Niệm tỉnh hồn lại.

Cha nuôi đứng ở trước mặt cô, giận không kềm chế được trợn mắt nhìn cô, gân xanh trên mặt hiện rõ, rống to, “Nhìn một cái xem cô đã làm ra chuyện gì! Cô còn làm tôi mất thể diện đến bao lâu đây?”

“...”

Mặt, đau đến lập tức chết lặng.

Thời Tiểu Niệm đưa tay che mặt mình, ngước mắt nhìn về phía cha nuôi của mình.

Đây xem như là cái gì, chuyện gì cũng chưa biết rõ liền định tội cho cô?

Cách đó không xa, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, từng đạo ánh mắt khinh bỉ chỉ trích rơi vào trên người cô.

“Hôm nay thân thích bạn bè tất cả đều ở đây, tôi tuyên bố, đoạn tuyệt quan hệ cha con với nghiệt tử này! Tôi sẽ đích thân báo cảnh sát, làm chứng cô ta chính là người bắt Mộ Thiên Sơ đi!”

Nắm tay của cha nuôi đánh đến trên ót cô, giọng hét to đến ngàn dặm còn nghe rõ, sau đó xoay người kéo Thời Địch rời đi, “Đi, chúng ta đi! Đế cho luật pháp đến chế tài cô ta!”

“Tiểu Niệm...”

Nghe được những lời này, mẹ nuôi đứng trong đám người kinh ngạc đến ngây người nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt đều đỏ, muốn đi về phía cô, lại bị cha nuôi mạnh mẽ kéo đi.

“...”

Thời Tiểu Niệm một mình đứng tại chỗ, tay che lên gương mặt đau đến không còn tri giác.

Đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Để cho luật pháp đến chế tài cô.

A.

Đây là lời nói thốt ra từ miệng của ba cô, lần này, cô từ trên ý nghĩa phương diện luật pháp đều phải bị chúng bạn xa lánh.

Bất quá, giống như cũng không có gì, dù sao cô vốn chính là cô nhi, bây giờ bất quá là khôi phục thân phận cô nhi..

Tất cả chẳng qua là trở lại như lúc ban đầu thôi.

Cô thờ ơ suy nghĩ như vậy, nước mắt chảy qua gò má.

Bỗng nhiên, từ trong rừng cây tối đen sáng lên ánh đèn, cô nhìn lại bên cạnh, đã thấy Phong Đức dẫn một đám hộ vệ đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô đen tối khó phân biệt...

Hiển nhiên là đã thấy toàn bộ quá trình.

“...” Thời Tiểu Niệm đưa tay lau sạch nước mắt.

“Thời tiểu thư, cô có khỏe không?” Phong Đức đi tới trước, giọng nói mang theo quan tâm, “Tha thứ tôi không có tiến lên làm chứng thay cô, bởi vì như vậy chỉ mang đến càng nhiều phiền toái hơn cho cô.”

Không sai.

Nếu như nói cô là người phụ nữ của Cung Âu, tối nay là ở cùng một chỗ với Cung Âu, thị phi gây ra chỉ biết nhiều hơn mà thôi.

Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, “Cám ơn.”

Phong Đức là người tốt, đã cân nhắc vì cô.

“Công ty của Cung tiên sinh xảy ra chút việc, ngài ấy tạm thời rời đi giải quyết, bảo chúng tôi ở lại chỗ này.” Phong Đức vừa nói vừa cầm một chai thuốc ra đưa cho cô, “Đây là Cung tiên sinh bảo tôi giao cho cô, trong rừng kiến rất nhiều.”

“...”

Thời Tiểu Niệm run rẩy, đưa tay nhận lấy chai thuốc.

Thì ra Cung Âu đã đi rồi.

Bây giờ nhớ lại, dường như lúc ấy hắn đang nghe điện thoại, sau đó nói cái gì mà bảo cô đứng tại chỗ đừng động, hắn bảo hộ vệ tới gì đó. Chẳng qua lúc đó gấp gáp tìm Mộ Thiên Sơ, cũng không có nghe thấy.

Cung Âu.

Cô lại còn cho rằng lúc nãy người ngăn cản trước mặt cô là Cung Âu, kết quả lại là một cái tát của cha nuôi.

Bắt đầu từ khi nào, cô lại vô tình lệ thuộc vào Cung Âu rồi..

Là bởi vì lúc ở Từ Lang hắn ra mặt thay cô một lần sao, cho nên cô liền cho rằng lần nào hắn cũng sẽ xuất hiện? Thời Tiểu Niệm, cô thật là quá ngây thơ rồi.

Thời Tiểu Niệm cầm chai thuốc trong tay, cùng Phong Đức đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.