Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thời Tiểu Niệm làm như vậy chính là một ý tứ đơn giản, cô đang đợi.
Cô ở nơi thiếu gia mất tích chờ thiếu gia trở về.
Phong Đức không nhịn được lại liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, cô tựa ở chỗ ngồi phía sau xe ngủ rất say, đường nét trên gương mặt của cô ít đi mùi vị thanh thuần, ngày càng lãnh đạm.
Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi chờ đợi suốt bốn năm không phải chuyện dễ dàng.
Đã từng có nhiều người nói cô vì tiền mà ở lại bên cạnh thiếu gia, cô cũng đều ngậm miệng, thời gian là phương pháp công phá lời đồn tốt nhất, cô dùng thời gian chờ đợi thiếu gia đánh bại rất nhiều người vô tri, lấy được càng ngày càng nhiều sự khâm phục.
Rất nhiều người nguyện ý làm cô bé lọ lem, nhưng vương tử không rõ tung tích, đồng ý dốc hết thảy sức lực tìm kiếm cùng chờ đợi chỉ có ít ỏi cô bé lọ lem như vậy.
Cái hành lang trưng bày tranh này được đặt tên là “Nhà” .
Nhưng có nhiều người gọi nơi này là hành lang vọng phu.
Thỉnh thoảng có người đến hành lang trưng bày tranh đều sẽ nhìn Thời Tiểu Niệm nói lên một câu: “Cô nhất định sẽ đợi được anh ấy.”
Nghe thế, tâm tình Thời Tiểu Niệm sẽ tốt hơn một ngày, bởi vì cô cho rằng được chúc phúc, cầu phúc là việc tốt.
“Tiểu Niệm, đến nơi rồi.”
Phong Đức dừng xe, nhẹ nhàng kêu Thời Tiểu Niệm một tiếng.
Thời Tiểu Niệm ngủ rất tỉnh, nghe được âm thanh liền mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa xe, đã đến hành lang trưng bày tranh.
Hành lang trưng bày tranh bị bóng đêm bao phủ cơ hồ không nhìn ra cái gì, chỉ có trên cửa kính lóe ra hàng chữ màu sắc rực rỡ phát sáng.
Chào ngài, nếu như nhìn thấy Cung Âu hoặc là người giống anh, xin liên lạc với tôi.
Hàng chữ này ở trong màn đêm lóe sáng, vô cùng gây chú ý.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt qua cửa kính này một cái, phía dưới không có bất kỳ người nào lưu lại lời nào, có lúc có người lưu lại số điện thoại ở phía dưới, có lúc có người viết ở phía dưới đã gặp người tương tự ở nơi nào, mỗi lần, cô đều tự mình chạy tới.
Sau đó mang theo thất vọng mà về.
Thời Tiểu Niệm thu tầm mắt lại nhìn về phía hai đứa trẻ đã ngủ say bên cạnh, cô cởi dây an toàn ra, ôm Cung Diệu xuống.
Theo sau xe cô là mấy chiếc xe riêng, ngồi ở phía trên đều là vệ sĩ Cung gia phái tới, La Kỳ lo lắng cho an nguy của hai đứa bé .
Mở cửa, Thời Tiểu Niệm ôm Cung Diệu đi vào, bên trong tản ra một luồng nhàn nhạt mùi vị mực in.
“Tiểu Quỳ tiểu thư ngủ thật sâu.”
Phong Đức ôm Cung Quỳ đi sau cô.
“Ngủ thật ngon, trời sáng dẫn bọn họ đi chơi.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, cùng Phong Đức đi vào, thu xếp cho hai đứa bé bên trong phòng ngủ của cô.
Cô mua căn phòng này, phía trước là hành lang trưng bày tranh, mặt sau là phòng ngủ của cô cùng Phong Đức, cùng với phòng làm việc của cô, nhà bếp, phòng ăn, rất đơn giản, gọn gàng.
Sắp xếp cẩn thận hai đứa bé, Thời Tiểu Niệm cùng Phong Đức từ trong phòng ngủ đi ra.
Phong Đức nói với cô: “Tiểu Niệm, hai đứa nhỏ chiếm hết phòng của con rồi, không bằng con sang phòng ta ngủ, ta ngủ dưới đất.”
Thời Tiểu Niệm cười lắc đầu: “Không sao, hiếm khi được ở chung cùng bọn họ một tuần, con ước gì mỗi ngày đều được ngủ chung cùng bọn chúng.”
Một phút một giây đồng hồ cô đều không nỡ bỏ qua.
“Được rồi.”
Phong Đức hiểu tâm tình Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn phía ngoài cửa kính, chỉ thấy đám vệ sĩ đứng chắp tay canh giữ trước cửa, Phong Đức bất đắc dĩ nói: “Xem ra những ngày tới chuyện làm ăn của hành lang trưng bày tranh sẽ bị ảnh hưởng rồi đây.”
Ai nhìn thấy phía trước hành lang trưng bày tranh có một đoàn vệ sĩ cũng sẽ không lựa chọn đi vào.
“Không có chuyện gì, coi như dẹp tiệm mấy ngày.”
Tâm tình Thời Tiểu Niệm đúng là rất tốt, hoàn toàn không bị những chuyện này làm phiền.
Cô đưa tay đóng cửa kính, vừa muốn khóa cửa, liền nhìn thấy phía dưới cửa kính đặt một tờ giấy màu trắng, trên đó viết mấy dòng chữ.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhặt lên, chỉ thấy phía trên là vài hàng chữ xa lạ.
Cô mạnh khỏe, hôm nay ở bên kia đường ngã tư Phượng Đài nhìn thấy một người, vội vã chụp lại một bức hình ở mặt bên, không biết có phải là Cung tiên sinh cô muốn tìm hay không? Hy vọng có thể giúp đỡ cô.
Lại là người hảo tâm cung cấp tin tức.
Thời Tiểu Niệm lập tức xoay tờ giấy lại.
Là một bức ảnh dính kèm.
Rất nhiều người đi lại trên ngã tư đầu phố, trên mặt mỗi người đều có vẻ bận rộn, một chiếc xe đứng ở bên đường, cửa sổ xe mở ra.
Một người đàn ông ngồi ở trong xe, trong bức ảnh chỉ thấy gò má người đàn ông, chỉ thấy người đó chống tay lên trên cửa sổ xe, cái tay kia thon dài, khớp xương rõ ràng.
Là tay Cung Âu.
Ít nhất cánh tay rất giống Cung Âu.
Cô nhớ tay anh chính là dáng vẻ này, rất ưa nhìn, rất thon dài.
“Cha nuôi, con ra ngoài một lát”
Thời Tiểu Niệm cầm bức ảnh, kéo cửa kính ra.