Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không phải anh muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật này của tôi sao?” Cô nuốt nước miếng nói, nước mắt cũng không khống chế được, “Tôi muốn đi ra ngoài, tôi phải đi.”
Cô không muốn ở trong ngôi nhà này nữa, quá lớn quá tối.
Trong giọng nói của cô như tiếng nũng nịu của một đứa trẻ con làm ngực Cung Âu nhất thời mềm nhũn.
“Được, đi!”
Cung Âu ôm lấy cô bước ra khỏi nhà, thị lực của Thời Tiểu Niệm trong bóng tối không tốt, chỉ có thể bị hắn ôm đi về phía trước, mỗi một bước chân cũng vô cùng đau đớn.
Vừa ra khỏi cửa, đèn trong hành lang bất ngờ sáng lên.
Trong lòng Thời Tiểu Niệm từ từ quyết định, lập tức đẩy tay Cung Âu ra, lạnh mặt dựa vào trên tường, đưa tay lau sạch nước mắt.
“Thời Tiểu Niệm, em lại còn đưa bộ mặt này cho tôi xem có phải hay không?”
Cung Âu tức giận trợn mắt nhìn cô.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía hắn, trên gương mặt tất cả đều là nước mắt, đôi mắt cô hiện lên những tia máu đỏ, Cung Âu nhìn cũng có chút run sợ.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn về phía Cung Âu, giọng nói rất lạnh nhạt, còn mang theo chiến ý, “Cung Âu, nếu như anh muốn đùa chết tôi thì trực tiếp cho tôi một cái quyền, nếu như anh còn một chút lương tâm, tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi, sau này đường anh anh đi, đường tôi… ưm.”
Bỗng nhiên Cung Âu nhào lên người cô, cúi đầu liền khóa môi cô lại, chặn những lời còn chưa nói xong của cô về.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, đưa tay đẩy hắn.
Nụ hôn của Cung Âu bá đạo dã man, giống như trẻ con vậy gặm nhấm không theo quy luật nào, hai tay nắm chặt đôi tay vung loạn của cô ép sát tường, làm cho cô không còn cách nào nhúc nhích.
Thời Tiểu Niệm liều mạng giãy dụa, dần dần, càng ngày càng yếu ớt.
Hơi thở đặc trưng của Cung Âu cưỡng ép chui vào trong mũi cô, hắn bá đạo hôn lấy đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức vị ngọt lành trong miệng cô, chóp mũi nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.
Nụ hôn này, thật lâu dài.
Hôn đến khi cô sắp nghẹt thở, Cung Âu mới buông cô ra, trán kề trán cô, cắn răng nói, “Ai muốn cùng em cầu về cầu, chiếc cầu của em khoác lên hồ tôi, đường của em cũng phải trên người tôi!”
Bá đạo như vậy.
Thời Tiểu niệm hô hấp từng ngụm từng ngụm, “Sao anh lại có thể vô lý như vậy?””
Cô vừa nói chuyện, hắn đột nhiên hôn cô.
Ngữ khí tự cho là đúng giống như tất cả đều là lỗi của cô vậy.
“Tôi vô lý?” Cung Âu buông tay cô xuống, “Nếu tôi thật vô lý bây giờ em còn có thể sống sờ sờ trước mặt tôi sao?”
Lời này của hắn chính là vô lý lớn nhất.
“Cung Âu anh ----”
“Được rồi, biết tối hôm nay em sợ muốn chết, lời nói cũng không mạch lạc, tôi cũng không so đo với em.” Cung Âu cắt đứt lời cô, trên mặt tràn đầy dáng vẻ người lớn không chấp trẻ nhỏ.
“Tôi ----”
“Chuyện lúc trước chúng ta xóa bỏ, một người đàn ông như tôi không muốn so đo với cô gái nhỏ em.” Cung Âu dời một bậc thang thoải mái đi xuống.
Chiến tranh lạnh hai ngày, lấy việc hắn đến tìm cô chấm dứt, dĩ nhiên hắn phải tìm một bậc thang.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn hắn, hắn có còn để cho cô nói chuyện hay không, cô chỉ nói một câu sao hắn lại nói nhiều như vậy.
Hắn cho là cô sợ hãi không thể nói mạch lạc? Không phải, cô vẫn luôn muốn rời khỏi hắn, ý nghĩ này ở sau khi hắn không phân rõ trắng đen đánh anh Lý càng thêm mãnh liệt.
“Cung Âu, không phải lời nói của tôi không mạch lạc...”
“Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu lại lần nữa cắt đứt lời nói của cô, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, “Em nhất định phải thảo luận vấn đề này với tôi sao? Em đừng quên, giữa chúng ta có hiệp ước!”
Đôi mắt hắn mơ hồ lấp lóe ánh sáng nguy hiểm.
Loại ánh sáng đó, là ở lần trước khi cô bị ném vào rừng rậm.
Đón nhận tầm mắt của hắn, Thời Tiểu Niệm không có dũng khí lại nói gì, cô muốn rời khỏi hắn, đại khái chỉ có thể sau khi hiệp ước kết thúc, tìm được sự thật ba năm trước.
Nếu không, nếu cô cứ rời đi như vậy, Cung Âu sẽ không để cho cô có kết quả tốt.
“Ai đó?”
Bỗng nhiên Cung Âu quay đầu nhìn về phía sâu trong hành lang, đôi mắt đen lãnh liệt sắc bén, môi mỏng mím chặt.
Thời Tiểu Niệm giật mình, “Sao vậy?”
“Thật giống như có người đang nhìn chúng ta.” Cung Âu lạnh lùng nói, kéo tay cô đi về phía sâu trong hành lang, thẳng đến cuối, hai bên khúc quanh cũng không có người.
“Có phải anh nhìn lầm rồi hay không?” Thời Tiểu Niệm hỏi, làm gì có ai.
“Có thể vậy.” Cung Âu lại cau mày, híp mắt nhìn về phía cô, “Đều tại em, làm cho sức phán đoán của tôi không còn chính xác nữa.”
“Trách tôi?”
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói gì.
Hắn chuyên gia đẩy trách nhiệm sao?
Vừa dứt lời, cô liền bị Cung Âu mạnh mẽ ôm một cái, đi trở về, đôi mắt đen thật sâu nhìn cô, “Dĩ nhiên là trách em, hai ngày nay tôi không ăn cơm! Đói bụng choáng váng hoa đầu! Mất đi sức phán đoán!”
Hắn nói chuyện có lý chẳng sợ như vậy làm người ta tức lộn ruột.
“...”
Thì ra không có cô, hắn sẽ bị chết đói.
Thời Tiểu Niệm muốn nói gì, Cung Âu ôm cô nghiêng người xuống, lại một lần nữa hôn lên môi cô, định cạy môi cô ra, Thời Tiểu Niệm nghiêng xuống dưới, rời khỏi môi của hắn, nói, “Không phải anh đã hai ngày chưa ăn cơm sao, tôi đi nấu cơm cho anh.”
“Ăn em trước thỏa nguyện một chút.” Cung Âu ngậm môi cô nói, giọng nói hấp dẫn ôm cô đi trở về.
“Đừng, không muốn về, tối lắm.”
Thời Tiểu Niệm sợ trở về ngôi nhà lớn đó.
“Tôi đã bảo Phong Đức bật điện rồi.” Cung Âu nặng nề hôn môi cô một cái, hít thở sâu, nghe hương thơm thoang thoảng trên người cô, “Em dùng nước hoa hiệu gì?”
“Một loại nước hoa của Mộ thị.”
Thời Tiểu Niệm thì thầm.