Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không phải anh vừa ăn sao?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, không phải hắn đi dự tiệc xã giao rồi sao? Sao bây giờ lại đòi ăn.
“ Ăn đi.”
“ Vậy còn anh?”
“ Còn muốn ăn nữa.”
“ Nhưng cái này không phải là cho tôi sao? Tôi còn đói nha.” Thời Tiểu Niệm phiền muộn, cô còn chưa ăn no mà, cái bụng còn bị đói.
Cung Âu ưu nhã nhai miếng thịt tiếp theo, đôi mắt liếc cô một chút, như chuyện đương nhiên nói: “ Vậy em chịu đói đi, tôi muốn ăn thêm một chút nữa.”
Quán rượu lớn chuẩn bị đồ ăn Nhật Bản thật khó ăn, hắn vẫn muốn ăn thức ăn do cô làm.
“…”
Thời Tiểu Niệm thật đau đầu.
Hắn ăn liền hai lần còn chưa tính, có phải muốn cô đói bụng cho hắn một trận xem hắn còn có lương tâm không.
Hắn thật sự muốn chống đối cô mà.
Trở lại nhà ở, Thời Tiểu Niệm liền bị Cung Âu ném vào nhà bếp bắt đầu bận rộn, nghỉ ngơi một chút cũng không cho.
Thật sự thích tôm chiên cô làm có phải không, vậy thì ăn cho no chết luôn đi.
Thời Tiểu Niệm ném một con tôm vào trong chảo dầu, trong lòng đầy phẫn nộ đối với Cung Âu.
Đột nhiên có một cái bóng trùm lên người, cô quay đầu lại, chỉ thấy Cung Âu đã đổi lại quần áo ở nhà, màu sắc bình thường làm cho người khác cảm thấy có mấy phần nhã nhặn, không giống như bình thường có cút cuồng bạo. Cung Âu đặt tay lên vai cô, ánh mắt chăm chú xem cô chiên tôm.
Ngón tay của hắn ấm áp, khoác lên vai cô có cảm giác thật thân mật, hắn ôm rất tự nhiên, như đang ôm bạn gái của chính mình vậy, chỉ có cô cảm thấy không thích ứng được.
Thời Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, làm như không thấy, tiếp tục ném tôm vào trong chảo.
Cung Âu nhìn chằm chằm vào con tôm trong chảo, bỗng nhiên trầm thấp hỏi: “ Tại sao em không biết làm bữa sáng kiểu Anh?”
Trong giọng nói có mùi vị ghét bỏ rõ ràng.
“ Tôi không biết.” Thời Tiểu Niệm đáp lời, tâm trạng có chút buồn bực, lúc nào cũng nói cô làm bữa sáng kiểu Anh, cô nhất định sẽ không làm.
“ Vậy bắt đầu từ hôm nay học làm đi.” Cung Âu ra lệnh.
“ Tại sao?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn. “ Anh muốn ăn thì nói đầu bếp làm cho là được rồi.”
Trước đây hắn cũng không kiêng ăn cơ mà, cô làm cái gì thì ăn cái đó, cô cũng nhịn, nhưng bây giờ thì thế nào, được voi đòi tiên, còn muốn ăn thức ăn ở các vùng miền, hắn muốn bức điên cô sao.
“ Không được, em nhất định phải học.”
Cung Âu trầm giọng nói, khuôn mặt nhìn cô có chút bất mãn, giọng điệu rất bá đạo.
“ Tôi không muốn học.”
Thời Tiểu Niệm từ chối, cô là họa sĩ vẽ tranh châm biếm, cũng không phải là đầu bếp, hắn dựa vào cái gì mà muốn cô đi học nấu ăn.
Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu trầm xuống, cánh tay đặt trên vài cô dùng sức một chút, “ Em nhất định phải học nấu bữa sáng kiểu Anh, nếu không sau này em cùng đứa nhỏ về Anh quốc làm sao lấy được lòng cha mẹ tôi.”
Thời Tiểu Niệm bị tay hắn đè đau, nghe được lời nói của hắn, cô kinh ngạc mở to mắt, “ Cái gì về Anh quốc?”
Cái gì gọi là tương lai mang theo đứa nhỏ về Anh quốc.
Không có đứa nhỏ thì tại sao phải về Anh quốc.
Cung Âu nhìn cô một chút, từ từ cúi đầu lại gần mặt cô, môi mỏng cơ hồ dán vào làn da vô cùng mịn màng của cô nói: “ Sớm muộn gì em cũng sinh con cho tôi, đứa bé này là họ Cung, đương nhiên em và con phải về Cung gia ở Anh quốc.”
Hắn ở rất gần cô, không khí đột nhiên có một chút ám muội.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, “ Anh là muốn cùng tôi kết hôn sao?”
Cung gia ở Anh quốc.
Mang đứa nhỏ trước.
Ý của hắn là vậy sao.
Trong suy nghĩ của cô, gặp cha mẹ và chuẩn bị sinh con còn là điều cần làm trước khi kết hôn.
“ Kết hôn?” Cung Âu nhìn cô, đôi mắt đen hơi ngưng lại, khuôn mặt anh tuấn chột sững lại rồi biến mất rất nhanh.
Ở một khắc đó, Thời Tiểu Niệm đã hiểu rõ ý của hắn.
Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ cùng cô kết hôn, hắn chỉ cảm thấy cô đối với hắn có chút ý nghĩa, muốn giữ lấy cô, muốn cô vì hắn sinh đứa nhỏ, nói cách khác hắn muốn cô làm người tình của hắn.
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng. Cô nên vì chuyện hắn không muốn kết hôn cùng cô mà vui mừng, hay là vì chuyện hắn muốn cô làm người tình của hắn mà bi ai đây.
Cung Âu chăm chú nhìn nụ cười cay đắng trên môi cô, lại nghĩ cô đang khổ sở vì không được kết hôn với hắn không khỏi nhíu mày, hắn đưa tay ra nắm lấy cằm cô, quay mặt cô đối diện với chính mình.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, trầm giọng nói: “ Thời Tiểu Niệm, em nghe rõ cho tôi, tôi không thể cho em một cuộc hôn nhân, nhưng em ở lại bên cạnh tôi tuyệt đối tốt hơn so với gả cho bất cứ người đàn ông bình thường nào.”
Hắn tuyệt đối tự tin.
“…”