Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phong Đức không khỏi nói: “ Cậu chủ, theo tôi được biết S thị có một nhà hàng sang trọng không bằng cậu mang Thời tiểu thư tới đó dùng bữa, xem như đang hẹn hò.”
Hẹn hò…
Nghe hai chữ ấy, Cung Âu và Thời Tiểu Niệm có phản ứng trái ngược nhau, Thời Tiểu Niệm phản cảm mà run lên, Cung Âu thì suy nghĩ ngược lại: “ Hẹn hò?”
Hẹn hò đúng là hắn và Thời Tiểu Niệm chưa từng đi hẹn hò nha, thật là một đề nghị tốt.
“Hoãn lại tất cả các công việc chiều nay, tôi và Thời Tiểu Niệm sẽ đi hẹn hò.” Cung Âu nhanh chóng quyết định cùng Thời Tiểu Niệm đi hẹn hò.
“ Vâng, cậu chủ.”
Phong Đức gật đầu.
“…”
Thời Tiểu Niệm nghe xong mà đầu muốn to ra, bỗng nhiên cô rất muốn bị hắn mang tới công ty, chí ít ở trong công ty hắn còn có nhiều việc phải làm, cô còn có thể vẽ tranh. “ Tôi có thể không đi được không?”
Hẹn hò với Cung Âu bị hoang tưởng ?
Cô vừa nghĩ đến đã nổi da gà lên rồi.
“ Không thể.” Cung Âu vừa nghe thấy, trực tiếp bác bỏ.
“ Nhưng mà…”
“ Không có nhưng mà.” Giọng điệu Cung Âu âm trầm cắt ngang lời của cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm có chút do dự, nói: “ Tôi biết bây giờ em còn chưa yêu tôi, nhưng từ hôm nay trở đi, em phải bên cạnh tôi 24h, sớm muộn gì em cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi, thay tôi sinh con.”
Đây là logic của hắn.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn, hóa ra hiện tại hắn quấn cô mọi lúc vì làm cho cô yêu hắn.
Cô không nhịn được nói: “ Cung Âu, không phải anh nói sẽ không bao giờ yêu sao?.”
Làm sao có chuyện buộc chặt hai người 24h với nhau là có thể yêu nhau được đâu?, đây là kiểu tư duy gì chứ?.
“ Tôi cần em nhắc nhở sao?” Cung Âu liếc cô một cái, “ Từ trước đến nay đều là phụ nữa chủ động trèo lên giường của tôi, em rất may mắn, em là người đầu tiên được tôi nhọc lòng thỏa mãn ước nguyện của em.”
“ Tôi có thể từ chối sự may mắn này không?”
Cô nói thẳng.
Lời của cô vừa nói ra, sắc mặt Cung Âu lập tức trở nên tái nhợt, quăng đôi đũa trong tay một cái ầm.
Chiếc đũa bị ném xuống bàn bay ra ngoài, suýt chút nữa bay trúng mắt cô.
Nổi giận.
Thời Tiểu niệm cả kinh, không dám nói nữa, im lặng nhìn hắn.
“ Thời Tiểu Niệm, Tiểu Niệm.”
Tên của cô có một cảm giác đặc biệt ôn nhu, nhưng phát ra từ miệng Cung Âu lại không có một chút ôn nhu nào,hắn đứng trước bàn ăn, đôi mắt nham hiểm trừng về phía cô, “ Em dám nói câu này một lần nữa, chọc tức tôi, tôi sẽ làm cho em phải hối hận.”
Nói xong, Cung Âu lạnh mặt rời đi.
Hắn mà không đi, sợ rằng không khống chế được lửa giận của mình mà đánh cô.
Hắn nói rõ cho cô hiểu ngược lại cô còn bày ra vẻ xem thường đối với hắn, Thời Tiểu Niệm, chờ đấy, nhất định hắn sẽ làm cho cô yêu hắn.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn, ngạc nhiên nhìn trên bàn, hắn còn chưa ăn gì.
Xem ra hắn thực sự rất tức giận, một người thậm chí ngay cả món ăn ưa thích không động vào mà đã rời đi.
“ Thời tiểu thư.” Phong Đức đứng một bên, nhìn tình huống trước mặt không khỏi thở dài, nói: “ Tại sao cô cứ phải chọc cho cậu chủ tức giận vậy.”
“…”
Bởi vì muốn làm cho hứng thú của Cung Âu đối với cô biến mất, bởi vì cô muốn được giải thoát.
Thời Tiểu Niệm im lặng, không nói gì.
Phong Đức lại thở dài một tiếng, “ Thời tiểu thư, , không phải trước kia cô có một thời gian hẹn hò sao? nếu hẹn hò với cậu chủ thì thật tốt, sao cô không chịu tiếp nhận cậu ấy?.”
“Anh nói đúng, Cung Âu thật sự là cực phẩm.” Thời Tiểu Niệm đứng lên, nghiêm túc nhìn về phía Phong Đức, nói: “ Có thể anh chưa nghe qua một câu nói là Tề đại phi ngẫu?*”
“Tề đại phi ngẫu?*”
(*ý nói người từ hôn tỏ vẻ chính mình dòng dõi hoặc vị thế hèn mọn, không dám trèo cao.)
“ Đúng vậy, tôi không thể với cao tới người như Cung Âu, thế giới của chúng tôi khác biệt quá nhiều, vì vậy tôi không thể tiếp nhận hắn được.” Thời Tiểu Niệm nói xong liền rời đi.
Cô cũng không còn tâm trí để ăn nữa.
Cô đi được hai bước, nghe được thanh âm của Poong Đức ở sau lưng cô vang lên: “ Thời tiểu thư không muốn thử một chút sao?”
“ Không muốn.”
Thời Tiểu Niệm kiên định lắc đầu, nhấc chân rời đi.
Yêu nhau là điều kiện tất yếu của hôn nhân, mà Cung Âu hiện tại cũng cho thấy rõ, giữa hai người bọn họ không thể đi tới bước hôn nhân này.
Vì vậy, một chút cô cũng không thử.
Cô chỉ là một cô nhi, được nuôi dưỡng trong nhà của người khác, quan hệ gia đình đã là một khiếm khuyết, sau khi trưởng thành tại sao cô lại trở thành tình nhân cho người khác, làm sao cho đứa nhỏ sau này của mình có tương lai đây.
Cô chắc chắn sẽ không để cho cho mình trở nên như thế.
Buổi chiều, Cung Âu vẫn còn giận cô, nhưng vẫn mang cô tới một lớp nấu ăn kiểu Anh.
Thời Tiểu Niệm từ chối kiểu gì cũng vô dụng, Cung Âu trực tiếp khiêng cô lên vai mang đi, đường hoàng đi vào lớp học nấu ăn.
Trong lớp nấu ăn trang trí xa hoa, mấy giáo viên hướng dẫn đã đứng ở đó, nhìn thấy bộ dạng của họ đi vào như vậy, đều kinh ngạc cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng dồn dập cúi đầu, thái độ chào đón vô cùng tốt, “ Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, hoan nghênh hai người.”
“ Thả tôi xuống.”
Thời Tiểu Niệm đổi chiều trên người Cung Âu, liều mạng đấm vào lưng hắn.
Thời Tiểu Niệm vùng vẫy trên người Cung Âu, một mực muốn xuống.
Lúc này Cung Âu mới thả cô xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, giọng điệu bá đạo “ Học thật tốt, học xong sẽ mang em về nước Anh.”
“ Biết rồi.”