Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mân Thu Quân không nói nên lời.
Chỉ nghe tiếng Cung Âu ném văn kiện đến trước mặt Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Ký tên!”
Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, nhưng vẫn nếm được vị mặn, cô nhìn về phía mấy chữ thư đoạn tuyệt to trên văn kiện, thân thể hung hăng đau nhói, nước mắt rưng rưng không cho lại rơi xuống, cô từ từ nâng tay cầm bút lên, đầu ngón tay vẫn còn run rẩy.
Cô biết mình nên ký.
Nhưng thân thể cô lại run run, căn bản không khống chế được.
“Ký!” Ánh mắt Cung Âu chặt chẽ nhìn chằm chằm cô, cao cao tại thượng, giọng rất trầm: “Thời Tiểu Niệm, bọn họ không cần em! Thân nhân của em đã vứt bỏ em! Em còn không ký?”
Bọn họ không cần em! Thân nhân của em đã vứt bỏ em!
Đúng vậy.
Lần này, hoàn toàn là bọn họ không cần cô, thân nhân của cô, người nhà của cô không cần cô.
Nghe những lời này, Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, cắn đến môi trắng bệch, tay cầm bút không ngừng run rẩy.
“Thời Tiểu Niệm, đừng để cho tôi xem thường em!”
Cung Âu nhìn cô nhẹ hô lên, buộc cô ký.
Thời Tiểu Niệm một lần nữa mở văn kiện ra, lật tới trang cuối cùng, cha nuôi mẹ nuôi đã ký tên bên kia, bây giờ chỉ còn chờ cô ký tên.
Cô cắn môi, run rẩy cầm bút từng chút từng chút viết tên của mình lên.
Mổi vẽ một nét, liền đại biểu cô đã mất đi gia đình.
Mỗi vẽ một nét, liền đại biểu cô lại biến thành cô nhi không cha không mẹ.
Rất lâu, Rốt cuộc Thời Tiểu Niệm viết xong tên mình, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có.
Mân Thu Quân cùng Cung Âu vẫn nhìn cô, biểu tình khác nhau.
Cung Âu cầm văn kiện vứt xuống trước mặt Mân Thu Quân.
Mân Thu Quân đã ngồi ở đó khóc không còn hình tượng, mặt đầy khổ sở nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, mẹ thật xin lỗi con, là mẹ không chăm sóc con cho thật kỹ, làm sao mẹ con chúng ta lại đi đến bước này....”
Làm sao lại đi đến bước này.
Cô cũng muốn hỏi.
Thời Tiểu Niệm vùi đầu, ánh mắt nhắm thật chặc, bút từ trong tay tuột xuống..
“Thư đoạn tuyệt cũng đã ký, còn bày ra bộ mặt dối trá như vậy làm gì?” Cung Âu cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Mân Thu Quân trước mặt.
“...”
Mân Thu Quân bị chỉ trích không nói ra lời.
Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm một cái, cô liền ngồi ở đó, cúi đầu, uất ức không nói tiếng nào.
Người phụ nữ này...
Đôi mắt đen của Cung Âu lạnh lùng nhìn về phía Mân Thu quân, giọng âm trầm: “Bà Mân, chữ chúng tôi ký, bất quá tôi phải nhắc nhở bà một chuyện.”
Mân Thu Quân ngạc nhiên nhìn hắn.
“Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, Thời Tiểu Niệm liền lại không còn nghĩa vụ phải phụng dưỡng các người.” Cung Âu lạnh lùng nói: “Nói cách khác, sau này các người là bệnh là nghèo hay là chết, tương lai các người là suy hay là bại... cũng đừng đi cầu xin Thời Tiểu Niệm.”
Từ đầu đến cuối Thời Tiểu Niệm chỉ cúi đầu.
Mân Thu Quân kinh ngạc nhìn Cung Âu, lại nhìn Thời Tiểu Niệm một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cái này là đương nhiên.”
Sao bọn họ lại phải đi cầu xin Thời Tiểu Niệm đâu.
Thời Tiểu Niệm có thể giúp gì cho bọn họ đây.
“Lời đừng nói quá chắc chắn.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một cỗ tà khí: “Tôi đã thấy kết cục của các người.”
“Cái gì?” Mân Thu Quân sững sốt.
“Tôi đã thấy ngày mà các người khóc lóc bò đi cầu xin Thời Tiểu Niệm.” Cung Âu nói, đứng lên đưa tay kéo Thời Tiểu Niệm đi, ngón tay dài nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn về phía Mân Thu Quân: “Thời Tiểu Niệm, nhìn gương mặt này cho thật kỹ, hôm nay là bà ta vứt bỏ em, tương lai, cho dù bà ta quỳ thành chó, đều không cho phép em để ý tới!”
Mân Thu Quân hoàn toàn đứng ở đó.
Rõ ràng là bà nói đoạn tuyệt quan hệ, lại bị nói thật giống như người làm cha mẹ như bọn họ bị từ bỏ.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía mẹ nuôi của mình.
Cô biết, Cung Âu là giúp cô, giúp cô kiếm về một chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt mẹ nuôi.
“Cung Âu, chúng ta đi thôi.”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, cô không muốn ở lại chỗ này nữa.
“Được!”
Cung Âu đồng ý một tiếng, kéo tay cô đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Mân Thu quân, lạnh lùng nói: “Đúng rồi, sau khi văn kiện giao cho tòa án có hiệu lực, xin gửi một phần đến phòng làm việc tổng tài trong trụ sở chính của tập đoàn N.E, Cung Âu nhận, Cám ơn.”
Nói xong, Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm rời khỏi tiệm cà phê.
Mân Thu Quân ngồi tại chỗ, kinh ngạc đến ngây người nhìn bọn họ rời đi.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo về trong xe, cô từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào, hai tay đặt trên đầu gối, tay nắm thành quyền, móng tay thật sâu đâm vào da thịt.
“Còn khóc? Có thể có chút tiền đồ được không?”
Cung Âu ngồi bên cạnh cô, xem cô khóc sụt sùi, không khỏi nhíu mày.
Hắn là rất ít thấy cô rơi nước mắt, cho dù lúc đầu nhốt cô ở lâu đài đế quốc, hắn cũng không thấy cô rơi nước mắt, bây giờ vì một phần “Thư đoạn tuyệt quan hệ” khóc thảm đến như vậy.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng.
“Ngẩng đầu lên, đường đường chính chính cho tôi!” Cung Âu tức giận nhìn chằm chằm cô: “Em cũng đã xem như là người lớn, cho dù không có người muốn em, em vẫn có thể sống được!”
Hắn không thích bộ dạng uất ức này của cô.