Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 109: Chương 109: Chương 73: Cung Âu là người cuồng hôn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là phương thức riêng của Cung Âu?

Cung Âu cúi đầu điên cuồng hôn cô như dã thú, thân thể như có dòng điện chạy qua, làm cô không khỏi run rẩy.

Kỹ thuật của hắn ở phương diện này quá cao, cô hoàn toàn không chống đỡ được.

Bỗng nhiên Cung Âu rời khỏi môi cô, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, kéo ngón tay nhỏ nhắn của cô đến trước mặt mình, hắn im lặng chăm chú nhìn ngón tay của cô rất lâu.

“...”

Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, mái tóc dài tán loạn, không hiểu hắn muốn làm gì.

Một lúc lâu sau.

Bỗng nhiên Cung Âu hôn lên ngón tay cô, hôn triền miên, Thời Tiểu Niệm không nhịn được nhíu mày, một giây tiếp theo, cô liền phát hiện trên ngón tay áp út của mình dư ra một món đồ --- nhẫn kim cương.

Cung Âu nghiêng mặt sang một bên, hàm răng trắng noãn cắn chiếc nhẫn kim cương từ từ đeo lên ngón tay của cô, từ đầu ngón tay dần dần đi vào trong.

Hắn làm động tác này từ từ, chậm rãi, mập mờ...

Cho tới bây giờ Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ thấy qua có người đeo nhẫn như vậy, cô ngây ngốc nhìn mặt hắn, anh tuấn như vậy, hấp dẫn như vậy, đâm thẳng vào tim, thân thể không tự chủ được run rẩy không ngừng, hóa thành vũng nước dưới người hắn.

“Nếu em còn tháo xuống, tôi sẽ đóng chặt nó vào ngón tay của em, có nghe hay không?”

Ánh mắt Cung Âu u ám nhìn về phía cô, giọng âm trầm, từng chữ từng chữ đầy bá đạo: “Đây chính là phương thức của Cung Âu tôi! Sau này tôi nói một, không cho phép em nói hai!”

Trong căn phòng yên tĩnh nhiệt độ không ngừng tăng lên, cho đến khi nóng như lửa đốt.

Sau một trận hoan ái kịch liệt, Cung Âu ôm cô ngủ thật say, Thời Tiểu Niệm nằm trong ngực hắn lại không có một chút buồn ngủ.

Gối lên tay hắn, Thời Tiểu Niệm giơ tay mình lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, kim cương được cắt thành hình trái tim, những từ ngữ tinh xảo, hoa lệ, ưu nhã đều không thể ca ngợi hết vẻ đẹp của nó, không thể không nói ánh mắt của Cung Âu rất tốt.

Nhưng mà cô lại đeo không thoải mái.

Rõ ràng là một viên kim cương nhỏ nhẹ như vậy, nhưng tại sao cô lại cảm thấy cực kỳ nặng nề, ngón áp út giống như bị một ngọn núi lớn đè lấy.

Ép cô không thở nổi.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, hắn đang ngủ say, gương mặt anh tuấn bất phàm, môi mỏng mím chặt, cho dù là ngủ, trên mặt hắn vẫm để lộ ra một cỗ hương vị cao cao tại thượng.

Hắn là Cung Âu, người phụ nữ nào mà hắn không có, tại sao hết lần này đến lần khác lại vừa ý cô?

Cô không yêu hắn.

“...”

Thời Tiểu Niệm đưa tay muốn tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên nghĩ đến lời nói bá đạo của Cung Âu --- Nếu em tháo xuống, tôi sẽ đóng nó vào ngón tay của em!

Động tác tháo xuống của cô không kìm được ngừng lại.

Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây.

Cục diện như vậy, cô làm sao tránh thoát.

Thời Tiểu Niệm phiền lòng không dứt, nhẹ nhàng lấy tay chân Cung Âu ra, bước từ trên giường xuống, đẩy cửa ban công bước ra ngoài.

Một trận gió lạnh ập đến, phớt qua cổ cô.

Thời Tiểu Niệm lập tức nắm chặt áo choàng tắm, đi tới ban công ngắm nhìn bầu trời đen tối bên ngoài, bầu trời ban đêm yên tĩnh vô cùng, chỉ có ánh sao thưa thớt lấp lánh.

Cô đứng một mình, đầu óc nhờ cơn gió thôi tới khi thì thanh tỉnh khi thì mơ màng.

Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, trong lòng càng ngày càng phiền muộn.

Thở dài một tiếng thật sâu, vì không chịu nổi lạnh lẽo bên ngoài, vừa muốn đi vào, tầm mắt vô tình lướt xuống phía dưới sân thượng một cái.

Chỉ thấy một chiếc xe Porsche trắng đậu phía dưới, màu trắng trong bóng đêm càng thêm rõ ràng.

Porsche?

Chiếc xe này lần trước cô từng thấy Mộ Thiên Sơ lái, hai tay cô chống lên ban công, nghi ngờ nhìn lại bảng số xe phía dưới, khoảng cách hơi xa, cô chỉ có thể mơ hồ thấy có hai số giống như số xe của Mộ Thiên Sơ.

Nhưng tại sao xe của Mộ Thiên Sơ lại đậu ở đây?

Là bởi vì Thời Địch cũng ở đây sao?

Không đúng, buổi sáng Thời Địch đã đến đây, nếu như đi cùng thì không cần lái hai chiếc xe.

Thời Tiểu Niệm lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra ở vách tường bên kia lúc sáng, một ý nghĩ hoang đường chui vào trong đầu cô, không suy nghĩ nhiều cô lập tức chạy vào phòng sau đó lại chạy ra khỏi phòng.

Không đi thang máy, Thời Tiểu Niệm mặc áo choàng tắm, mang dép một đường chạy ra, đến đình viện của quán bar.

Trong đình viện, một chiếc xe cũng không có.

Yên tĩnh không một tiếng động.

“....”

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn bốn phía xung quanh, làm gì còn bóng dáng xe Porsche, không có gì cả.

Là cô nhìn lầm rồi sao, nhưng ánh mắt của cô cũng đâu đến nỗi nhìn lầm một chiếc xe lớn như vậy cơ chứ.

Là Mộ Thiên Sơ sao?

Vách tường bên kia xảy ra chuyện gì?

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.