Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“...”
A a, đúng vậy.
Mỗi khi tức giận hắn đều hôn cô và sau đó hắn tự nhiên sẽ không tức giận nữa.
“Cung Âu, sau này có thể không hôn tôi trước mắt của nhiều người như vậy hay không?” trong phòng làm việc của tổng tài N.E, Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách màu trắng của mình, không nhịn được nói với người đàn ông đang xem văn kiện kia.
“Không thể.”
Cung Âu khẽ vung bút lên văn kiện, chữ ký như rồng bay phượng múa, giọng nói mạnh mẽ vang dội.
“...”
“Tôi nói với em, sau này sẽ làm theo phương thức của tôi, và đây chính là phương thức của tôi!” Cung Âu khép một phần văn kiện lại, ánh mắt nhìn về phía cô, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy dáng vẻ cao cao tại thượng: “Tô muốn hôn em liền hôn em, tôi muốn em thì muốn em! Em không thể từ chối!”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà!” Cung Âu nói: “Lát nữa tôi có lịch hẹn riêng, em đi cùng tôi, ngồi trong xe chờ tôi.”
“À.”
Thời Tiểu Niệm không thể từ chối cũng lười từ chối.
Dù sao bây giờ một ngày hai mươi bốn giờ Cung Âu luôn muốn trói cô bên người, cô không có cách nào chạy trốn.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu xuống, cầm bút trong tay, chuẩn bị vẽ manga trên giấy, bỗng nhiên điện thoại rung lên.
Cô cầm điện thoại ra, chỉ thấy là một tin nhắn, đến từ một trong những số điện thoại của Đường Nghệ, lúc trước cô gọi điện thoại, Đường Nghệ không nghe máy.
Ngón tay của Thời Tiểu Niệm lướt qua màn ảnh, mở tin nhắn ra ----
Nói chuyện cũ?
Thời Tiểu Niệm mím môi, nắm chặt điện thoại, thành thật mà nói, cô không muốn gặp mặt Đường Nghệ.
Lúc gặp mặt trên Bưu Luân, hai người không còn quen thuộc như trước kia nữa, nói chuyện cũng lộ ra sự xa cách.
Nhưng nghĩ đến việc nhìn thấy Đường NghệvàThời Địch ở trong trấn nhỏ xa xôi đó, Thời Tiểu Niệm không ngăn được lòng hiếu kỳ của mình, tại sao hôm đó mọi người đều rãnh rỗi đến trấn nhỏ kia như vậy?
“Cung Âu, anh có hẹn riêng, tôi đi gặp bạn học cũ có được không?” Thời Tiểu Niệm cầu xin Cung tổng.
Có lẽ, cô có thể hỏi thăm chút chuyện từ Đường Nghệ.
“Em lại đây.”
Cung Âu khép lại phần văn kiện cuối cùng, giọng trầm thấp, trước sau như một ra lệnh.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi về phía hắn, Cung Âu để cô ngồi trên đùi mình, ôm lấy liền gặm môi cô, hôn sâu mà triền miên, một tay sờ lên tay cô, chạm đến ngón áp út, nhẹ xoa xoa chiếc nhẫn...
“Ngô... Ừ.”
Thời Tiểu Niệm bị hôn đến nỗi hít thở không thông.
Cung Âu đúng lúc buông cô ra một lát, sau đó lại hôn lên, không để ý gì giày xéo môi lưỡi cô, nóng rực đảo qua miệng cô, cho đến khi thân thể của cô từ từ mềm xuống trước ngực hắn, cả người không tự chủ được dựa vào ngực hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sau một nụ hôn triền miên thật lâu, lúc này Cung Âu mới bỏ qua cho cô, rũ mắt nhìn chằm chằm mặt cô nói giống như ban ân vậy: “Đi đi.”
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm bị hắn hôn đến môi cũng sưng lên, miễn cưỡng nói ra một chữ ừ.
Bây giờ cô đi đâu cũng phải được hắn gật đầu đồng ý.
Hắn nói hắn là nhà của cô, thật ra hắn lại càng giống một người giám hộ hơn nữa còn là loại giám hộ bá đạo giam cầm cô.
“Ở cách vách tôi.” Cung Âu lại bổ sung một câu.
“...” Thời Tiểu Niệm không nói.
“Không cho phép cách tôi quá một trăm mét.”
“...”
Có phải bây giờ một phút hắn không thấy được cô liền không sống được hay không?
“Có nghe hay không?” Cung Âu cắn lên lỗ tai cô một cái, bất mãn vì nãy giờ cô không nói gì.
“Biết rồi tổng tài đại nhân, ngài ở trên cao, ngài nói cái gì thì là cái đó.”
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao, cô chưa từng thấy có người nói yêu thương lại giống như Cung Âu như vậy.
Đừng nói cô không thích hắn, nếu cô thích hắn, có lẽ cũng sẽ bị loại phương thức gió thổi không lọt này của hắn hù chạy.
“Tôi biết thì tốt!”
Cung Âu rất hài lòng ví sự thức thời của cô.
“Vậy tôi đi hẹn thời gian với bạn học cũ.” Thời Tiểu Niệm trở lại trước bàn đọc sách của mình gởi tin nhắn cho Đường Nghệ, hẹn thời gian.
Buổi chiều.
Chỗ Cung Âu hẹn với người ta là một hội sở tư nhân hạng sang, Cung Âu liền trực tiếp bao hai căn phòng sát nhau, để cho Thời Tiểu Niệm đi vào một phòng.
Như vậy, cô sẽ không rời hắn quá xa.
Hắn lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Những căn phòng trong hội sở tư nhân đều hoa lệ huy hoàng, lấy màu vàng làm chủ đạo, trang trí cả căn phòng như cung điện vậy, Thời Tiểu Niệm đi vào, cũng cảm giác mình đi vào một thế giới xa hoa.
Cuộc sống đi theo Cung Âu, không giống với những gì cô nghe trước kia lắm.
Thời Tiểu Niệm đi tới trước tủ rượu, suy nghĩ hồi lâu, lấy một cai rượu đỏ nồng đọ cao từ bên trong ra đặt lên bàn sau đó ngồi xuống.
Rượu còn chưa mở ra, có người đẩy cửa đi vào.
Đường Nghệ mặc váy trắng trong sáng đứng ở cửa, trên tay cầm một túi xách kiểu mới, gương mặt lộ ra khí chất mỉm cười nhìn cô xin lỗi: “Xin lỗi, Tiểu Niệm, mình đến trễ.”
“Không có gì, mình cũng vừa mới đến.” Thời Tiểu Niệm cười nhẹ một tiếng: “Ngồi đi.”
“Được.” Đường Nghệ buông túi xách, ngồi xuống trước bàn tròn nhỏ, nhìn bốn phía xung quanh phòng, không khỏi hâm mộ nói: “Nghe nói nơi này không phải có tiền là có thể đặt trước được, đây là hội sở tư nhân yêu cầu cực cao, là Cung tiên sinh đặt cho bạn sao?”