Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 113: Chương 113: Chương 75: Điên cuồng đòi hôn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Lấy đồ?”

Thời Tiểu Niệm nghi ngờ nhìn về phía túi giấy.

Chỉ thấy trong túi giấy lộ ra một vật gì đó, cô dùng sức đỡ lấy Đường Nghệ đang say mèm kia, một tay lấy được túi giấy kia.

Vật trong tay cô hơi hạ xuống.

Trong túi giấy như có một viên pha lê trong suốt, lạnh lạnh, bằng kích cỡ với tay cô, cũng được cắt gọt thành hình trái tim.

Đây là hình trái tim mà Cung Âu rất thích.

Thời Tiểu Niệm cầm viên pha lê đặt trên đầu gối, ngón tay mảnh khảnh mở mảnh giấy ra, chỉ thấy trên mặt giấy có bốn chữ tiếng anh được viết rất đẹp: KISS!

“...”

Người đàn ông này... Có cần làm đến mức như vậy không, lại dùng cách này đòi cô hôn.

Thời Tiểu Niệm đang muốn đưa lại cho những phục vụ, thì người phục vụ tựa như nhìn thấu sự không tình nguyện của cô, lập tức nói: “Cung tiên sinh nói, nếu chúng tôi không lấy về cho ngài ấy, ngài ấy sẽ đích thân đến lấy.”

Đích thân đến lấy?

Vậy cô nên nói với Đường Nghệ sao đây?

Uống nhiều rượu như vậy không phải là lãng phí hết rồi sao?

Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn đành cúi đầu, cầm viên thủy tinh hình trái tim kia lên cau mày hôn lên viên thủy tinh, lập tức trên viên thủy tinh hiện lên dấu son mờ mờ của cô.

“Cầm đi.” Thời Tiểu Niệm lúng túng, gương mặt đỏ bừng, đưa viên thủy tinh hình trái tim kia để lại trên khay, không dám nhìn tới ánh mắt của hai người người phục vụ nữa.

Cung Âu chết tiệt.

Đồ đàn ông xấu xa!

Đồ điên cuồng đòi hôn!

Biến thái cố chấp cuồng!

Trong lòng Thời Tiểu Niệm thầm mắng Cung Âu một trăm tám mươi lần, đợi những người phục vụ đó rời đi rồi cô mới ngẩng mặt lên.

Đường Nghệ đã say đến bất tỉnh nhân sự dựa vào người cô, trong miệng vẫn lầm bầm về chuyện thời các cô còn học đại học: “Mình trước đây sống không tốt chút nào, cậu cũng vậy, giờ cậu cũng đã ở bên cạnh Cung tiên sinh. Thời Tiểu Niệm, chúng ta thay đổi cả rồi, chúng ta thay đổi cả rồi...”

Thời Tiểu Niệm nghe Đường Nghệ nỉ non, đôi mày cau lại.

Cô không thay đổi.

Cô đi đến bước đường ngày hôm nay hoàn toàn là bị ép buộc, nếu như không phải là do Cung Âu hiểu lầm nên bắt cô, dẫn đến những việc không thể cứu vãn sau này, bây giờ có lẽ cô vẫn còn là một thiếu nữ vẽ tranh manhua bình thường.

“Đường Nghệ, mình có lời này muốn hỏi cậu.” Thời Tiểu Niệm ôm Đường Nghệ đã say không còn biết gì nữa.

Đường Nghệ say đến mức không mở mắt nỗi, “Gì cơ?”

“Ba năm trước, người nhà họ Cung đi tìm cậu, tại sao cậu không nói cho minh, mình bị dư luận đè đến thở không nổi. Còn có việc trên chuyến tàu thượng hạng đó, mình nhìn ra được khi đó cậu rất sợ hãi, nhắc đến chuyện ba năm trước lại có vẻ muốn trốn tránh. Hiện tại, cậu lại nghe ngóng tin tức của mình.” Thời Tiểu Niệm ôm lấy cô hỏi: “Có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?”

“Giấu cậu?” Đường Nghệ dường như hơi tỉnh táo, ngồi thẳng dậy, nheo mắt nhìn cô, chua chát cười một tiếng, “Cậu thật thông minh, Tiểu Niệm. Cậu đó, cậu kỳ thực vẫn luôn rất thông minh.”

“Mình muốn có câu trả lời của cậu.”

Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.

Tầm nhìn của Đường Nghệ tan rã, như nghĩ đến việc gì đó cật lực lắc đầu, “Không được, tôi không thể nói, tôi không thể nói.”

Thấy cô ấy như vậy, Thời Tiểu Niệm càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, cô nắm tay Đường Nghệ, “Có phải cậu thật sự giấu tôi chuyện gì không, nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là cái gì?”

“Tôi không thể nói...”

“Đường Nghệ!” Thời Tiểu Niệm thấy thế không khỏi kích động, “Cậu có biết chuyện ba năm trước quan trọng với mình như thế nào không, giờ mình rơi vào cảnh ngay cả tự do cũng không còn nữa đều là do chuyện ba năm trước cả, nói cho mình biết! Rốt cuộc mình biết được những gì?”

“Xin lỗi, xin lỗi...”

Đường Nghệ đau khổ xin lỗi.

“Xin lỗi? Sao lại nói xin lỗi với mình, cậu đã biết những gì rồi, cậu đã làm những việc gì?” Thời Tiểu Niệm nắm chặt cánh tay của cô ấy.

Đường Nghệ bị cô nắm lấy rất khó chịu, nôn ra một ngụm rượu, nhìn rất chật vật, không ngừng lắc đầu, “Mình không thể nói, mình thực sự không thể nói. Thời Tiểu Niệm, đừng ép mình nữa mà...”

Không muốn nói như vậy sao?

Ba năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vì sao không thể nói, vì sao không muốn cô biết.

Trong đầu Thời Tiểu Niệm thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không hợp thành một ý hoàn chỉnh.

Nhìn bộ dạng thống khổ của cô ấy, Thời Tiểu Niệm cũng không nói nữa, từ từ bình tĩnh lại, đưa tay ra sau lưng, thay cô ấy vuốt nhẹ nhẹ, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Đường Nghệ cúi người, mặc cho cô vuốt nhè nhẹ.

Bỗng dưng, Đường Nghệ ngẩng gương mặt đỏ bừng lên nhìn cô, trong mắt vẫn còn hơi nước, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, “Cậu còn nhớ không, trước đây khi còn ở trường học mình đi làm bồi bàn ở quán rượu, nhưng tửu lượng của mình rất thấp, lần nào cũng đều say đến chẳng biết trời chăng gì, đều là cậu ở bên cạnh tôi.”

Khi đó, ở trường, người đối xử tốt với cô ấy nhất chỉ có Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt như chực khóc của cô ấy, trong rất chua xót, “Được, mình không ép cậu nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.