Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 122: Chương 122: Chương 79: Nghe trộm bí mật 2




Hiện tại phần mềm này cái đặt chưa được bao lâu đã nghe được nhiều tin tức như vậy.

Thời Tiểu Niệm nắm thật chặt ống nghe, nhỏ giọng nói cho chính mình nghe, “Em gái ngoan của tôi, rốt cuộc cô làm bao nhiêu chuyện sau lưng tôi?”

Lần này, cô nhất định sẽ tra tới cùng.

Mấy ngày kế tiếp, Thời Tiểu Niệm dùng hết tất cả tinh lực tập trung vào việc nghe lén, nghe Thời Địch nói chuyên.

Quả nhiên Thời Địch không làm cô thất vọng, cho cô biết rất nhiều tin.

Thời Tiểu Niệm ghi lại tất cả thông tin nghe được.

Thứ nhất, Thời Địch không mang thai.

Thứ hai, Thời Địch cùng Đường Nghệ lén lút liên hệ, đồng thời không hi vọng Đường Nghệ về nước.

Thứ ba, Mộ Thiên Sơ đều trở về vào ba giờ sáng, Thời Địch vì thế mà rất bất mãn.

Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn đọc sách, nhìn cuốn vở trong tay, cầm bút lên từ từ gạch đi điểm thứ ba, Thiên Sơ lúc nào mới trở về thật sự không cần phải nhớ.

Ánh mắt cô ảm đạm, ngửa người ra sau, ngẩng mặt lên nhìn trời.

Lúc trước, cô cho rằng Mộ Thiên Sơ và Thời Địch là số mệnh an bài, một đôi trời sinh, nhưng hiện tại xem ra, tất cả ngọt ngào đều là giả, rõ ràng lúc trước Mộ Thiên Sơ sủng ái Thời Địch, tại sao sau khi cưới trái lại lạnh nhạt như vậy.

Chẳng lẽ nói, Mộ Thiên Sơ mới phát hiện Thời Địch lừa hắn?

Quên đi, tình cảm giữa vợ chồng bọn họ không liên quan đến cô, cô chỉ cần biết rõ chuyện ba năm trước.

Thời Tiểu Niệm âm thầm tự nói với mình, đừng đi quản chuyện không đâu.

Mấy ngày nay, Thời Tiểu Niệm lại bị trói đi học phong cách Quý tộc Anh quốc.

Cái gọi là phong cách Quý tộc Anh quốc chính là cái đĩa, cái mâm đều phải tuyển chọn tỉ mỉ mới có thể bưng lên cho chủ nhân Quý tộc, chẳng trách Cung Âu xoi mói cái đĩa, cái mâm, hóa ra là bệnh truyền thống chung của Quý tộc.

Thời Tiểu Niệm vất vả học cách chọn đĩa, chọn mâm, hấp dẫn nhiều ánh mắt.

“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

“Mời vào”. Giáo viên hướng dẫn cao giọng nói.

Phong Đức từ bên ngoài đẩy cửa ra, nho nhã lễ độ nhìn về phía cô, âm thanh cứng cáp, “Thời tiểu thư, đã chuẩn bị xe chu đáo, có thể đi rồi”.

Thời Tiểu Niệm đứng một bên, tiếp tục nghiên cứu cái ly trong tay, hoa văn cái ly này không tệ, uống chén trà có cần phải chú ý như vậy hay không?

“Thời tiểu thư”, Phong Đức gọi thêm lần nữa.

“Lát nữa đi đâu?”. Thời Tiểu Niệm hồi phục lại tinh thần, nghi hoặc hỏi, theo thói quen nhìn ghế salon bên cạnh.

Trên ghế salon trống không.

Bình thường cô vừa đến học, Cung Âu liền an vị trên ghế salon chờ cô, sao hôm nay không thấy người đâu, không phải lúc nãy vẫn cỏn ở nơi này sao?

“Thiếu gia đã đi rồi”, Phong Đức khẽ mỉm cười đáp, “Phái tôi đón Thời tiểu thư sau”.

Đi mà không mang cô đi cùng.

Còn phân trước sau.

Thời Tiểu Niệm chuyển động ly trong tay, một bên vừa nghiên cứu vừa không hiểu hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu?”

Phong Đức thần bí nở nụ cười, “không phải Thiếu gia đã có hẹn với Thời tiểu thư sao? Nghe nói Thiếu gia giúp cô nghe lén, muốn nhận thù lao”.

Ăn cắp, tính thù lao.

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến ngày đó Cung Âu cho cô lựa chọn, cô chọn dã ngoại.

Nhờ biên tập Hạ kín đáo phân tích, Cung Âu rõ ràng muốn cùng cô chơi tạo người trong lúc chơi trò dã chiến, sau đó Cung Âu không nhắc lại nữa, cô còn tưởng Cung Âu đã quên rồi.

Thì ra hắn không quên, còn chọn ngày hôm nay.

“Không, tôi không đi”. Thời Tiểu Niệm lập tức chắc chắn như chém đinh .

Đánh chết cô cũng không đi dã ngoại, bình thường ở nhà hắn điên cuồng vô cùng lợi hại, ai biết Cung Âu biến thái hoang tưởng này sẽ hành hạ cô như thế nào?

“Thiếu gia nói Thời tiểu thư nhất định phải đi.”

“Tôi còn phải học tập, không phải hắn bảo tôi học thật tốt sao, tôi còn chưa học tốt”. Thời Tiểu Niệm giơ ly che trước người, liều mạng tìm cớ.

“Thiếu gia nói rằng học nữa cũng như vậy, ngài đã chờ cô ở đấy rồi”. Phong Đức nói.

“Tôi không đi, tôi sẽ không đi”. Thái độ Thời Tiểu Niệm kiên định, cả người liên tục lui về sau, “Tôi mặc kệ, ông gọi điện cho Cung Âu, nếu hắn nhất định phải đi hôm nay, vậy đem thi thể của tôi đi”.

Cô không cần thỏa mãn dã ngoại thú vị gì của hắn.

Giáo viên hướng dẫn đứng một bên kinh ngạc nhìn tình cảnh này, đầu óc mỗi người đều mơ hồ.

Thấy Thời Tiểu Niệm kiên định như thế, Phong Đức nhíu nhíu mày, thở dài một tiếng, “Thời tiểu thư, vậy thì thật xin lỗi”.

Xin lỗi cái gì?

Thời Tiểu Niệm đề phòng đứng tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.