Cô còn vội vàng đi nghe lén tin tức của Thời Địch đấy.
Không biết ngày hôm qua Thời Địch có liên lạc với Đường Nghệ chưa.
“Em không thể đụng vào nước.” Cung Âu nhíu mày, trên tay cô còn có vết thương.
“Nhưng dù sao tôi cũng phải rửa chứ.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, vết thương trên tay cô chỉ là là vết thương nhẹ mà thôi, trong mắt hắn tại sao lại giống tàn phế như vậy.
Nghe được câu này của cô, Cung Âu xoay người cô một cái, hai tay trè trên vai cô, gian tà nháy mắt, đôi mắt đen sâu kín nhìn cô, trong mắt lướt qua một tia dục vọng.
Nhất thời Thời Tiểu Niệm cảm giác được một dự cảm xấu.
Quả nhiên, một giây tiếp theo, đại tổng tài Cung Âu lớn tiếng tuyên bố: “Rất tốt, việc rửa tay của em tôi bao hết!” (cạn lời)
“...”
Thời Tiểu Niệm bi điên rồi.
Chờ đến lúc Thời Tiểu Niệm trở lại phòng sách, tay của cô đã bị Cung Âu lần này tới lần khác ‘tắm’ qua.
Nói là tắm, thật ra chính là bị hắn trêu chọc lần này tới lần khác.
Một lát thì hôn, một lát thì gặm, một lát thì cắn, cô luôn có cảm giác bàn tay của mình trong mắt Cung Âu không phải tay người, mà là móng gà, móng vịt, móng heo.... Hắn luôn dùng ánh mắt như đang nhìn thức ngon để nhìn chằm chằm mỗi một ngón tay của cô.
Bất quá trêu đùa thì trêu đùa, Cung Âu vẫn là nghiêm túc cẩn thận rửa vết thương trên tay cô sạch sẽ lần nữa rồi mới dán băng cá nhân lên.
Cung Âu như vậy, làm cho Thời tiểu Niệm không biết nên hận hay nên tức giận mới phải.
Ngồi trong phòng sách một lát, Thời Tiểu Niệm đứng lên đi đến trước máy vi tính, bật màn hình lên.
Hôm qua cô luôn ở bên ngoài, chưa từng mở ra.
Màn hình từ từ sáng lên, phía trên có một ít mật mã, cô xem không hiểu, chỉ nhìn về phía tin nhắn, Thời Tiểu Niệm cầm con chuột, dời đến ô tin nhắn trên màn hình ----
Tin nhắn của Thời địch lập tức xuất hiện toàn bộ trước mặt cô, bao gồm những tin nhắn đã xóa mất.
Đa số tin nhắn là cô ta thảo luận nội dung kịch bản với đạo diễn, Thời Tiểu Niệm chỉ liếc nhìn qua loa một cái, liền phát hiện bên trong vở kịch của Thời Địch có rất nhiều đoạn đánh võ, Thời Địch thật sự không có thai.
Mang thai là nói dối.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống dưới, cố gắng tìm kiếm tin tức có ích, bỗng nhiên một tin nhắn nhảy vào trong mắt cô -----
Là tin nhắn Thời Địch gửi đi.
Là ở nước ngoài, Đường Nghệ không phải đã đi nước ngoài rồi sao.
Hiện tại cô càng cẩn thận hơn, kết hợp các tin nhắn trước sau lại.
Đường Nghệ lại trở về nước?
Thời Tiểu Nghiệp khiếp sợ mở to mắt, rốt cuộc quan hệ giữa Đường Nghệ và Thời Địch là thế nào.
Ba ngày sau, chỗ cũ, không gặp không về.
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình, mím chặt môi.
Lần này, rốt cuộc cũng đã vạch trần màn sương mù dày đặc về sự thật của ba năm trước sao?
Quá tốt..
Khoan đã, hai người không mang theo bất cứ dụng cụ truyền tin nào, cô chỉ có thể nhìn chứ không nghe được nội dung.
Chỉ còn cách ra ngoài nhìn chằm chằm Thời Địch.
Nhưng bây giờ mỗi ngày hai mươi bốn giờ cô đều bị Cung Âu trói bên người, làm sao có thể theo dõi Thời Địch và Đường Nghệ?
Nếu muốn ra ngoài thì phải lấy được “lệnh đặc biệt cho phép ra ngoài” của Cung Âu mới được..
....
Một buổi sáng sớm tốt đẹp, ánh mặt trời hắt vào cửa sổ, sương mai ở trên cành cây đã tan ra, rơi từng giọt từng giọt xuống giống như nước mắt của mỹ nhân vậy.
Trong phòng ngủ hoa lệ.
Cung Âu nằm trên giường lớn, dưới mái tóc có chút rối loạn là một gương mặt anh tuấn, đường nét có một chút lai Châu Âu, mi rậm mày kiếm, đôi mắt khép lại, lông mi để lại một bóng mờ nhạt trên làn da tinh xảo, chiếc chăn mềm mại đắp trên người hắn, bờ ngực rắn chắc nửa lộ, hô hấp đều đều tất cả đều toát lên vẻ hấp dẫn.
Bỗng nhiên, Cung Âu giơ tay tìm kiếm bên cạnh.
Trống rỗng.
Chân mày Cung Âu nhíu lại, đôi mắt từ từ mở ra, đôi mắt giường như đã tỉnh táo, quay đầu nhìn về bên cạnh.
Bên cạnh giường ngủ không có ai.
Mới sáng sớm người phụ nữ này lại đi đâu?
Cung Âu đưa tay vuốt mi một cái, từ trên giường ngồi dậy. Một gương mặt cười tươi như hoa đột nhiên lọt vào tầm mắt của hắn.
“Cung tiên sinh, chào buổi sáng.”