Tổng Tài, Phu Nhân Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 112: Chương 112




Tiêu Tiểu Diệp không biết mình đã lái xe đi tới nơi nào, đến khi xe hết xăng dừng thẳng ngay giữa đường thì mới để ý. Cô kéo gương chiếu hậu xuống, bộ dạng hai mắt sưng phồng lên vì khóc, môi cắn cho bật máu này thật doạ người. Cô ôm mặt khóc nức nở. Ngoài trời, mưa rơi nặng hạt, rồi tạnh dần.

Một lúc sâu, bỗng dưng bên cửa kính xe bị gõ vài cái, cô ngước mắt lên nhìn, một người quen đến xa lạ.

Là người đàn ông ở vườn tử đằng.

Cô hạ cửa kính xe xuống, giọng nói khản đặc, “ Là anh ư ?”

Đôi mắt hổ phách loang loáng ý cười nhẹ, “ Trùng hợp thật, lại là cô.”

Tiêu Tiểu Diệp nhìn chằm chằm đôi mắt kia, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tia sắc lạnh của người đó. Nước mắt không nhịn được mà rơi.

Người ngoài kia giật mình, “ Ối, tôi đã làm gì cô đâu mà lại khóc.”

Cô thất thố, quẹt nước mặt, cười rất khó coi.

“ Xe cô dừng giữ đường đã lâu, tôi tình cờ đi qua, xem có phải đã xảy ra chuyện gì không, ai ngờ lại gặp cô.” Anh ta nói.

Tiêu Tiểu Diệp mở cửa xe, bước ra ngoài, nhìn anh ta, cô cứ cảm thấy người đàn ông này cùng với tên chết tiệt kia thật sự rất giống nhưng bề ngoài và giọng nói của anh ta lại khiến cô phủ nhận.

“ Xe tôi hết xăng.” Cô nói, ánh mắt di chuyển tới con Phantom của anh ta.

“ À, có muốn đi nhờ một đoạn không ?” Amh ta cười hỏi.

Tiêu Tiểu Diệp không nói gì, bên tai cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng sóng biển.

“ Ở đây gần biển sao ?” Cô hỏi.

Người đàn ông kia gật đầu, rồi nhìn đồng hồ, “ Tôi từng nghe nói rằng bình minh trên biển rất đẹp, cô có muốn ngắm không ?”

Tiêu Tiểu Diệp cũng xem đồng hồ, bây giờ mới hai giờ sáng, phải chờ tận hai tiếng rưỡi nữa mới ngắm được, nhưng cô cũng muốn được ngắm cảnh mặt trời mọc.

“ Được.”

Hai người sóng vai nhau, một cao to anh tuấn, một thân ảnh thướt tha đi trên đường trơn láng nước mưa hướng ra biển.

Bỗng nhiên anh ta cởi áo khoác mỏng trên người mình choàng lên người cô. Mùi tử đằng nhạt lân lên khứu giác, thoang thoảng mùi thuốc lá bạc hà hoà cùng.

“ Anh đi đêm với một người khác giới thế này mà vợ anh không nói gì sao ?” Cô quay sang nhìn sườn mặt góc cạnh của anh ta, hơi ngây người rồi hỏi.

Anh ta cúi xuống nhìn cô, đối mắt, “ Cô ấy không giận. Hai chúng tôi tin tưởng nhau nên an tâm về bản thân.”

Căn bản là đi với vợ thì ghen cái gì...

Tiêu Tiểu Diệp dời mắt, hướng về phía biển, vợ chồng hai người này an tâm về nhau như vậy thế nhưng tại sao anh và cô dẫu tin nhau nhiều như thế mà vẫn xa nhau.

Ngồi thẳng xuống cát lạnh ẩm ướt, cô nhìn mảng đen u tối trước mặt mình. Người bên cạnh cũng ngồi bên cạnh cô.

“ Tôi chưa biết tên anh, anh tên gì vậy ?” Cô hỏi.

“ Tôn Vũ.” Người bên kia lưỡng lự một hồi rồi mới nói.

Vũ ư ? Thế gian này thật lắm người...

“ Tôi là Tiêu Tiểu Diệp.” Cô nói.

“ Tôi biết rồi.” Người bên kia nói.

Anh ta bỗng nhiên lấy ra một bao thuốc lá bạc hà, đưa cho cô.

“ Muốn không ?”

Tiêu Tiểu Diệp lắc đầu.

Anh ta rút ra một điếu, nói tiếng xin lỗi rồi châm lửa.

Làn khói thoang thoảng mùi bạc hà thơm dịu, lượn lờ xung quanh hai người. Ánh lửa đo đỏ lấp loé nơi tay cầm.

“ Anh biết không ? Chồng cũ của tôi là một tên khốn nạn.” Tiêu Tiểu Diệp bỗng nhiên oà khóc.

Người kia nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.

“ Thế ư ?” Hơi thở mùi bạc hà phản phất bên cạnh.

“ Anh ta lúc nào cũng lấy cái cớ là bảo vệ tôi để hết lần này đến lần khác khiến tôi đau khổ. Tôi cũng thật sự chẳng hiểu tâm lí anh ta vặn vẹo như thế nào, một tháng trước mới li hôn, một tháng sau đã quấn lấy tôi rồi nói lời yêu đương, sau đó lại biến mất không tăm tích suốt năm tháng ròng.” Một lời bộc bạch nói ra hết.

“Tôn Vũ” bên cạnh cười nhẹ, đúng là cái này anh có hơi quá đáng.

“ Lúc nãy, tôi gặp anh ta, anh ta lại lạnh nhạt nói với tôi một câu rằng rời khỏi anh ta đi. Con mụ bà nội, anh ta nghĩ mình là lỗ rốn vũ trụ sao ?” Giọng càng ngày càng không kìm được mà tức giận.

Bên cạnh vẫn không nói gì, chỉ lặng người hút thuốc.

“ Nhưng vì cái cớ gì tôi vẫn còn yêu anh ta cơ chứ ? Một cái người thần kinh không rõ vậy mà sao hết lần này đến lần khác cứ khiến tôi đau lòng. Anh ta có nhiều bí mật động trời, lừa dối tôi thế mà tôi vẫn cứ im lặng yêu anh ta.” Tiếng nức nở khe khẽ quặn thắt.

“ Tôn Vũ” dập tắt điếu thuốc xuống cát, vòng tay lại ôm cô vào lòng, “ Như thế này sẽ ổn hơn chứ ?”

Tiêu Tiểu Diệp đẩy anh ta ra, kinh ngạc.

Người kia vẫn nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt hiện lên chút nhu tình.

Một khắc đó, cô đã sợ hãi, khuôn mặt trong đầu cô và người trước mặt dung hoà làm một.

Cô lắp bắp định nói gì thì sau gáy đã truyền đến một trận đau nhói, mơ màng nhắm mắt lại, cơn mê chìm đến.

Tay Bạch Niên Vũ đặt sau gáy cô kéo cô tựa vào lồng ngực anh, cảm nhận được nhịp thở có chút hỗn loạn của cô, thở dài.

Tiếng sóng vỗ lên bờ, từng nhịp, từng nhịp như bản tấu ca đẹp đẽ.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, chút ánh vàng loe loé hiện nơi phía cuối chân trời, xoa đi âm u của đêm mưa, thất tịch qua rồi, đã đến lúc Ngưu Lang tạm biệt Chức Nữ.

Từng tia sợi vàng óng ánh hiện lên trên mặt biển, mặt trời móc sáng chói một góc trời. Từng chút, từng chút một cao lên rồi chiếu rọi cõi nhân gian.

Bạch Niên Vũ nhìn cảnh bình minh trên biển này, cười nhạt, không biết, bao lâu nữa anh mới có thể ngắm được cảnh này một lần.

Anh cúi xuống hôn lên trán của Tiêu Tiểu Diệp.

“ My darling, em là mặt trời ấm áp chiếu rọi bóng đêm cô độc trong cõi tâm tưởng chừng đã lạnh lẽo của tôi.”

————

Tiêu Tiểu Diệp tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi tựa vào lồng ngực của “Tôn Vũ“. Đêm qua cô vẫn còn nhớ, người này thế nhưng lại ôm cô rồi đánh cô ngất xỉu. Chút kí ức vụn vặt về dung mạo khiến cô có chút ngỡ ngàng.

“ Tối qua tôi tưởng cô động tình định chồm lấy hôn tôi nên mới đánh cô ngất xỉu.” Người bên kia cũng phát hiện ra cô tỉnh, nét cười nơi bờ môi nhếch lên.

Đại ca, anh đừng tự mình đa tình.

“ Tiếc thật, cô không ngắm được bình minh rồi.” “Tôn Vũ” bày vẻ mặt tiếc nuối.

Tiêu Tiểu Diệp vẫn không nói gì, cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh, cô muốn xác minh lại ảo giác hôm qua.

“ Nói thật, tôi không phải là nam chính truyện ngôn tình, sẽ không có chuyện quay phim lại cảnh mặt trời mọc cho cô nên đừng chờ mong nhiều quá ở tôi.” Người bên cạnh vẫn không hết chuyện.

Tiêu Tiểu Diệp ngoảnh đi chỗ khác, là cô nghĩ nhiều.

Cô nhìn về phía mặt biển nhuộm vàng kia, có chút tiếc nuối, chắc lúc đó rất đẹp.

Điện thoại reo lên, cô nghe máy.

“ Chị đang ở đâu vậy ?” Lâm Thiên Dương là người gọi tới.

“ Biển, xe hết xăng.” Cô trả lời.

“ Chờ tí rồi em tới đưa chị về.” Lâm Thiên Dương nói.

“ Ừ.” Cô lạnh nhạt trả lời.

“ Bên cạnh chị có người không ?” Bỗng nhiên Lâm Thiên Dương hỏi.

Tiêu Tiểu Diệp nhìn người bên cạnh mình, như thế này có nên trả lời không.

“ Thôi, chờ tí rồi tới đón.” Lâm Thiên Dương ngừng truy vấn.

Tiêu Tiểu Diệp tắt máy, đứng dậy, phủi quần rồi quay trở lại xe mình.

“Tôn Vũ” đi phía sau cô.

Đến xe, cô hướng ánh ta nói một lần cảm ơn rồi vào xe.

“ Tôn Vũ” gật đầu, cười nhẹ rồi mở cửa xe, một đường phóng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.