Trước buổi dạ tiệc, Tiêu Tiểu Diệp được Emma đưa đi thử đồ. Tiêu Tiểu Diệp đã chuẩn bị rất nhiều tâm lí để đối mặt với bà mẹ chồng “ vĩ đại” này nhưng kết quả lại hoàn toàn khác. Bà ấy ôn nhu, dịu dàng giống như Tôn Lệ.
“ Tiêu Tiểu Diệp, từ giờ trở đi là con đã là Krisen đệ nhất phu nhân rồi nên phải chú ý phong thái và cách làm việc của mình nhé !” Emma nói với Tiêu Tiểu Diệp.
“ Vâng ạ !” Tiêu Tiểu Diệp lễ phép đáp lại.
“ Còn nữa, Tiểu Vũ không thích ta, chắc con biết nên con hãy chăm sóc nó hộ ta.”
“ Vâng !”
Emma cười.
Nhân viên đưa ra một dãy đồ dự tiệc. Emma chọn cho cô một bộ váy màu đen. Các đường ren trên váy được may rất kĩ càng, từng hặt ngọc đính trên sáng lấp lánh. Khi cô mặc vào, khí chất trên người trở nên khác hơn so với lúc trước, không còn trầm tĩnh nữa mà thay vào đó là sự lạnh lẽo của bóng đêm. Emma dường như rất hài lòng với bộ váy này, bà ấy luôn miệng gật đầu, tỏ ra rất thích.
Tiêu Tiểu Diệp bây giờ mới biết tại sao tủ đồ mà Bạch Niên Vũ mua cho cô toàn màu đen rồi.
Kể cả chọn trang sức, Emma cũng chọn loại ngọc trai màu đen. Vòng cổ ngọc trai đen nằm trên làn da trắng nõn trông rất mị hoặc. Cô như nữ thần bóng đêm vậy, lạnh giá, hoàn mĩ, đẹp tới khuynh quốc khuynh thành.
Bạch Niên Vũ xuất hiện cùng với bộ độ âu phục màu đen cắt may cẩn thận. Trên người hắn không tìm được chút màu gì khác cả. Kết hợp với cái thần thái lạnh lùng, bề nghễ, Bạch Niên Vũ toát ra khí chất rất bá đạo, khác với vẻ “thần kinh” bình thường của anh ta.
Bạch Niên Vũ nắm lấy tay cô, nụ cười cong lên, nhẹ nhàng hôn xuống, “ My lady, you're very beautiful !”
Tiêu Tiểu Diệp không nói gì, cả khuôn mặt phủ một lớp băng giá.
Hai tảng băng đặt cạnh nhau càng trở nên “ băng” hơn.
***
Cung điện của hoàng gia Anh đêm nay thật lộng lẫy. Dưới ánh sáng, vàng ròng trạm trổ trên tường lấp lánh, rực rỡ. Đêm nay là đêm của quý tộc cho nên đâu đâu cũng phát ra khí chất vương giả.
Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp vừa tới thì không biết bao nhiêu người đã lại chào hỏi. Nào là khen Bạch Niên Vũ tuổi trẻ tài cao, Tiêu Tiểu Diệp sắc đẹp hơn người, bao nhiêu câu cảm thán. Đáp lại họ cũng chỉ là những lời nói xã giao, nụ cười lạnh lẽo của hai người.
Cuối cùng thì dạ tiệc cũng bắt đầu, mấy cái người thành viên của hoàng gia cùng thay nhau lên nói đôi lời phát biểu rồi bla bla khai tiệc.
Âm nhạc cất lên, dàn hợp tấu phối hợp với nhau làm cho cả căn phòng khiêu vũ náo động. Từng cặp một uốn lượn nhịp nhàng nhảy điệu khiêu vũ đẹp đẽ. Bạch Niên Vũ nhảy rất tốt, từng động tác của anh ta đều thể hiện sự hoàn mĩ tuyệt đẹp. Tiêu Tiểu Diệp theo tiết tấu của anh để nhảy. Các cặp đôi đồng loạt buông tay bạn nhảy của mình ra, nắm lấy tay của người nhảy khác. Đáng lẽ là như vậy nhưng Bạch Niên Vũ lại không làm, anh vẫn nắm chặt lấy tay cô.Bọn họ đã tạo nên nét chậm phá cách của bản nhạc. Hai người như những vị thần của bóng đêm đang thực hiện vũ khúc thần linh.
Tiếng nhạc du dương dần dần chìm hẳn, lễ nghi khai tiệc chấm dứt. Bạch Niên Vũ nhẹ nhàng đổi tư thế, ôm cô để cô dựa vào người mình. Lại tiếp tục cái màn chúc rượu nhàm chán, Tiêu Tiểu Diệp cười tới nỗi cơ mặt sắp bị liệt rồi.
“ Mệt sao ?” Bạch Niên Vũ hơi cúi người, nhẹ giọng hỏi.
“ Ừm.” Tiêu Tiểu Diệp gật đầu.
“ Ngoài cung điện có vườn hoa rất đẹp, tới đó nghỉ ngơi đi.” Bạch Niên Vũ nói với cô.
Tiêu Tiểu Diệp nghe vậy thì sáng mắt, mỉm cười đáp lại rồi nhanh chóng rời khỏi cung điện.
Bạch Niên Vũ đứng sau cười khổ, nhìn cái điệu bộ của cô chắng khác gì Lọ Lem trốn khỏi đêm tiệc vậy.
***
Vườn hoa...
Tiêu Tiểu Diệp vừa đi ra khỏi cung điện thì không khí trong lành hẳn. Mùi hoa hồng, hoa tường vi, bách hợp phảng phất trong gió khiến cho con người thêm khỏe khoắn. Bỗng nhiên, tiếng nhạc đàn từ đâu phát ra, hòa quyện với mùi hoa thoang thoảng tạo nên bản tấu ca đẹp đẽ.
Tiêu Tiểu Diệp đi tới nơi phát ra tiếng nhạc, nơi căn nhà kính đầy hoa hồng, một cô gái đang tấu đàn violin. Y phục màu trắng tinh của cô hòa quyện cùng sắc đỏ của hồng nhung tạo thành bức tranh quyến rũ, đẹp đẽ.
Cô đã từng nghe Lâm Hiểu Khê chơi đàn violin, để chơi được đàn rất khó, mà chơi được hay lại càng khó hơn. Lâm Hiểu Khê phải mất tới 18 năm mới đạt lên được đẳng cấp chơi đàn violin hay tới nao lòng, tiếng đàn luôn luôn quyến rũ khiến người ta mê muội. Và tiếng đàn của cô gái này cũng vậy, thanh âm đàn như tiếng kiều mị nỉ non, mang đầy vẻ đẹp ca từ. Cô gái kia dừng lại, dường như đã phát hiện ra có người đang nghe lén âm đàn của mình, khẽ xoay người lại, ánh mắt trở nên khác hẳn. Không chỉ cô ta mà ngay cả Tiêu Tiểu Diệp cũng như vậy.
Người ta nói rồi mà, phàm là những người có thù, có hận thì ông trời luôn cố tình đẩy họ lại gần nhau. Trường hợp của hai cô gái này cũng vậy.
“ Tiêu Tiểu Diệp !”
“ Mục Tử Kì ! “
Hai thanh âm lạnh lẽo, mỉa mai cùng cất lên. Trắng đen đối lập tỏa đầy sát khí.
“ Không ngờ chúng ta có duyên tới như vậy !” Tiêu Tiểu Diệp tự giễu.
“ Tôi cũng thật không ngờ đấy !” Nụ cười nhẹ nhàng nâng lên trên khóe môi đẹp đẽ của Mục Tử Kì.
Tiêu Tiểu Diệp nắm chặt tay, người đứng trước mắt cô bây giờ chính là kẻ đã khiến cô rơi vào tuyệt vọng của màn đêm, thế mà cô ta vẫn an nhàn như vậy.
Mục Tử Kì cũng chẳng khác gì, tuy ngoài miệng thì cười nhưng trong tâm thì sóng cuộn lên từng đợt.
“ Tiêu Tiểu Diệp, tôi xin lỗi. Tôi nợ cô câu ấy.” Mục Tử Kì lấy hết can đảm nói.
Tiêu Tiểu Diệp ngớ người. Cô gái này...
“ Tôi biết cho dù tôi có nói bao nhiêu lần thì cô cũng không chấp nhận nhưng tôi vẫn phải nói. Nếu như tôi không vì ghen tuông ...” Mục Tử Kì tiếp tục.” Cô nghĩ xin lỗi như vậy thì được sao ?” Tiêu Tiểu Diệp lạnh nói.
“ Dù cô không chấp nhận thì tôi cũng muốn xin lỗi cô.” Mục Tử Kì cố chấp.
Tiêu Tiểu Diệp không nói gì cả. Nếu một lời xin lỗi mà giải quyết được mọi việc thì nhà tù cũng chẳng cần xây nữa.
Mục Tử Kì nhìn biểu hiện lạnh nhạt trên mặt Tiêu Tiểu Diệp, mặt biến sắc. Đột nhiên bên cạnh cô ta xuất hiện một người đàn ông, anh ta mang hơi lạnh giá thấm đến.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn anh ta, người này toát lên khí thế cường đại giống Bạch Niên Vũ, chỉ có điều anh ta trông nguy hiểm hơn thôi.
“ Krisen đệ nhất phu nhân, không ngờ tôi lại có thể gặp cô ở đây !” Thanh âm trào phúng của anh ta cất lên, mang theo âm u.
“ Tôi cũng không ngờ chúng ta lại lần nữa gặp mặt nhau, Vearly.”Bạch Niên Vũ xuất hiện, lạnh lùng.
Vearly cười, nụ cười lạnh chẳng kém. Anh ta nhìn Tiêu Tiểu Diệp, “ dặn dò”: “ Chúng ta sẽ còn gặp nhau rất nhiều đấy !”
Vừa nói xong, đã ôm lấy Mục Tử Kì rời đi.
“ Thấy chưa, anh vừa hở em một tí là bao nhiêu rắc rối xảy ra.” Bạch Niên Vũ đi lại phía cô, giọng điệu giễu cợt.
“ Hắn ta là ai vậy ?” Tiêu Tiểu Diệp thắc mắc.
“ Vearly Weasley.” Bạch Niên Vũ trả lời.
OMG, đêm nay, Tiêu Tiểu Diệp lại chứng kiến thêm một nhân vật hàng khủng nữa rồi. Cái tên Vearly Weasley này khiến cả châu Âu đều nể sợ, 27 tuổi đã trở thành Bộ trưởng trẻ nhất nước Anh và bây giờ 34 tuổi đang tranh cử chức vụ Thủ tướng chính phủ. Anh ta là người gây bao nhiêu bão táp trong chính phủ Anh hiện nay.
Bạch Niên Vũ nhìn cái bộ mắt tràn đầy ngưỡng mộ của Tiêu Tiểu Diệp thì có chút khó chịu, giọng điệu tức giận:“ Chẳng qua đó cũng chỉ là cái mác thôi, Vearly thối tha rách nát lắm.”
Tiêu Tiểu Diệp im lặng.
Đột nhiên, cả khu vườn bất chợt tắt hết điện, tối om. Rồi lại sáng lên, hàng ngàn tia nước nhỏ lung linh rơi xuống điểm xuyết lên những bông hoa. Ánh sáng đẹp đẽ nhẹ thấp thoáng. Một khung cảnh đẹp đến mê lòng. Đôi tình nhân đứng giữa trung tâm, trở thành điểm nổi bật của bức vẽ.
“ Thật sự rất đẹp !” Tiêu Tiểu Diệp cảm thán. Cái này hơn rất nhiều cái vườn hoa hồng của bà ngoại cô.
Bạch Niên Vũ nhìn giai nhân trong lòng nở nụ cười tươi như ánh ban mai, khoé miệng cũng bất chợt kéo cao lên.
Ở phía xa, cũng có bóng dáng hai người, chỉ có điều bọn họ không có tâm trạng giống như đôi kia.
“ Tất cả ôn nhu mà hắn dành cho Tiêu Tiểu Diệp, em đều đã từng có, chỉ là em quá ích kỉ nên đã đánh mất.” Vearly ngắm khung cảnh lộng lẫy phía dưới, miệng than thở.
“ Trên đời này làm gì có liều thuốc hối hận.” Mục Tử Kì thở dài. Vết nhơ ngày hôm ấy, cô vẫn hối hận tới giờ. “ Em biết, tội lỗi của em quá lớn, xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể hết được.”
“ Chẳng có hận thù nào là tồn tại vĩnh viễn cả. Sẽ có ngày cô ấy chấp nhận lời xin lỗi của em.”
“ Hi vọng có thể.”
“ Em thật sự đã hết yêu Erik rồi sao ?” Vearly đột nhiên hỏi.
“ Hết rồi. Anh ấy bây giờ chỉ là một mảnh kí ức không thể quay lại nữa. Thật lòng muốn nói với anh ấy một câu chúc anh hạnh phúc.” Mục Tử Kì cười. Người đàn ông mà cô yêu ấy bây giờ chỉ có thể là cái vị hay ghen tuông này thôi.
“ Mười năm yêu em, cố bày cho em hiểu thì em không hiểu. Một tháng bên em, cố quên em thì em lại về. Có lẽ ông trời cũng hiểu lòng tôi.” Vearly ôm lấy Mục Tử Kì.
“ Bạch Niên Vũ, Tiêu Tiểu Diệp chúc hai người mãi mãi hạnh phúc !”
——————
Đôi nam nữ phụ cuối cùng cũng xử lí xong, bây giờ chỉ còn ba vị nữa. Mệt thật !