Nếu như giữa chúng ta, cơ hội sống chỉ có thể là 1% thì anh nguyện ý dâng 1% ấy cho em. Chỉ hi vọng em lúc còn sống, nhớ anh nhiều hơn anh nhớ em một tí, yêu anh nhiều hơn anh yêu em...
—-
Nước lạnh xuyên qua từng lớp da thịt cô lạnh toát nhưng lại có một vòng tay ấm áp ôm lấy cô.
“ Bạch tổng bị mất máu quá nhiều, các vết thương trên cơ thể chằng chịt...” Trong cơn lờ mờ, cô nghe thấy tiếng ai nói.
Cô cố gắng điều chỉnh ý thức của mình thật tỉnh táo.
Hoá ra, cô đã được cứu sống rồi, vậy thì chỗ hiện tại của cô chắc là bệnh viện.
“ Bác sĩ Tiêu, đừng cố gắng, cô vừa bị rơi xuống nước, hãy cứ nghỉ ngơi.” Y tá nhận ra dấu hiệu của cô, vội dặn dò.
“ Bạch...” Cổ họng cô khô khốc, cố gắng nói.
“ Bạch tổng đang ở phòng cấp cứu đặc biệt.” Y tá hiểu ý.
“ Phu nhân, hiện tại thiếu gia đang cấp cứu, cô cứ an tâm nghỉ.” Thần Dực đứng một bên canh chừng Tiêu Tiểu Diệp vội nói.
Nhưng đoạn đối thoại lúc nãy, cô vẫn nghe được, vết thương, mất máu.
Cô rút dây truyền, “ Đưa...tôi tới chỗ anh ấy.”
Cô càng nói, cổ họng càng đau.
“ Không được, sức khoẻ của phu nhân rất yếu.” Thần Dực ngăn cản.
“ Thần Dực...giúp tôi được không ?” Cô khẩn thiết nhìn về anh ta.
Thần Dực bị lung lay, đỡ cô dậy, “ Phu nhân, sau này nhớ bù lại tiền thưởng Tết cho tôi.”
Nói rồi giúp cô tới phòng cấp cứu.
Thần Tự nhìn cô, thở dài, “ Mạng của thiếu gia, chưa chắc đã giữ được. Sáu phát đạn trong người, lưng thì bị xây xước nặng.”
Tiêu Tiểu Diệp khựng người, “ Vào đó bao lâu rồi ?”
“ Một tiếng.”
Một tiếng, vậy vẫn cứu được.
“ Thần Dực, lấy đồ phẫu thuật tới cho tôi.”
“ Nhưng tay trái của cô đã gãy...” Thần Dực kinh ngạc.
“ Là bác sĩ, vẫn còn tay, vẫn cứu người được.” Cô nói.
Cô thay đồ phẫu thuật, may mắn là cô gãy tay trái, tay phải là tay thuận. Cô đi vào phòng mổ dưới sự ngỡ ngàng của các bác sĩ, y tá trong đó.
“ Lấy được bao nhiêu viên rồi ?” Cô đi tới bàn mổ, nhìn sơ qua ảnh bệnh án.
“ Một viên ở xương sườn.” Bác sĩ thông báo.
“ Vị trí của đạn còn lại ?”
“ Hai viên nằm bên trái thận, một viên ở bắp tay, một viên ở chân và một viên ở gần tim.”
Tiêu Tiểu Diệp tạm thời đã nắm được tình hình.
“ Anh làm theo tôi này, phẫu thuật đồng thời, anh lo việc bắp tay, chân, thận, còn tôi lo phần tim.” Cô gật đầu ra lệnh.
“ Nhưng như vậy, tỉ lệ mất máu rất cao...” Bác sĩ phẫu thuật toát mồ hôi.
“ Yên tâm, anh ta chết, tôi chịu tội.” Tiêu Tiểu Diệp lạnh nói.
“ Rạch...”
“ Hút máu...”
“ Kiểm tra chỉ số...”
Dùng một tay cứu người, không thể tin nổi. Các thao tác đều được thực hiện chuẩn.
Quả nhiên là nữ thần của ngành y...
Đó là lần phẫu thuật nguy hiểm nhất mà cô đã từng làm, không đơn thuần là cứu người từ địa ngục mà còn là cứu lấy tình yêu của cô.
“ Mất máu...” Y tá lo sợ.
“ Nhịp tăng giảm..”
“ Huyết áp không ổn định.”
“ Bạch Niên Vũ này, bà đây chưa xử chết anh thì đừng lâu anh dám chết. Địa ngục yêu cầu anh canh năm xuống đó thì tôi giữ anh đến canh mười. Liệu hồn mà sống dậy đi. Chuyện tình nhân tôi còn chưa suy xét anh đấy.” Cô vẫn tiếp tục phẫu thuật nhưng miệng thì lạnh nói.
“ Anh không tỉnh dậy, tôi liền rút hết nước trong hồ cá, để cho các bảo bối nhà anh chết hết.”
“ Tiêu Tiểu Diệp tôi nói được là làm được.”
“ Anh không khoẻ lại, tôi hồng hạnh vượt tường, gả cho người khác.”
Cô nói một tràng dài, vừa nói vừa khóc, có lúc lại cười, các bác sĩ, y tá thì tái mặt.
Nhưng điều kì diệu đã xảy ra...
“ Nhịp tăng đang tăng lên...”
“ Huyết áp dần ổn định...”
Tiêu Tiểu Diệp cuối cùng cũng yên chuyện.
Mắt cô mờ lại, đây đã là giới hạn cao nhất của cô rồi...
“ Bác sĩ Tiêu...”
————
“ Thiếu gia ...” Thần Tự vào phòng thấy Bạch Niên Vũ cả người quấn băng trắng đang cầm tay Tiêu Tiểu Diệp.
“ Suỵt.” Anh quay lại, lắc đầu với Thần Tự.
“ Vâng.” Thần Tự hiểu ý rồi ra ngoài.
Bạch Niên Vũ say sưa nhìn tiểu tình nhân đang mê man nơi giường bệnh.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, mày liễu chau lại, cô ngủ nhưng vẫn không yên.
“ Bạch Niên Vũ, anh đừng chết...” Cô nói mơ, bàn tay nắm lấy tay anh sít chặt lại.
“ Ngoan, anh luôn ở bên em.” Bạch Niên Vũ nói nhỏ.
Thần sắc của người kia dịu lại.
Đừng hỏi anh vì sao mà vừa phẫu thuật xong vẫn tỉnh, anh không có phản ứng với thuốc mê đâu. Lúc phẫu thuật, anh chỉ là trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, đau đớn thế nào anh đều cảm nhận được, tiếng ai đó nức nở, anh cũng nghe rõ.
Vết thương ở sau lưng cần phải rửa. Y tá đi vào nhìn thấy cảnh này, có chút sững sờ.
“ Đổi người, gọi con trai tới thay băng cho tôi.” Bạch Niên Vũ đột nhiên nói.
Y tá hơi đỏ mặt, gật đầu đi ra. Rất nhanh, hộ lí nam đã tới.
Băng ở lưng đã thấm đỏ.
Máu chảy hoà với bông hoa anh túc càng thêm quỷ dị.
“ Bạch tổng, anh vẫn là nên chú ý sức khoẻ, tránh nhiễm trùng.” Hộ lí dặn dò.
“ Được.” Bạch Niên Vũ lạnh nhạt.
Căn phòng bệnh trở lại vẻ yên tĩnh, người đàn ông dịu dàng ngắm nhìn cô gái trên giường bệnh.
Tiêu Tiểu Diệp, em càng ngày càng to gan...
Dám rút nước doạ giết bảo bối nhà anh.
Dám hồng hạnh vượt tường.
Chờ em tỉnh lại, anh trị em dần dần.
***
“ Lần này sát thủ phái tới đều bị diệt. Bạch Niên Vũ và Tiêu Tiểu Diệp vẫn sống.” Thủ hạ lo lắng báo cáo tình hình cho William.
“ Thật có số tốt.” William bật cười.
“ Hiện tại, Vân Nhiễm đang bị bắt Bạch Niên Vũ bắt lại, còn lấy thân phận là tình nhân nữa. Hành động của anh ta chính là đang khiêu khích chúng ta.” Thủ hạ nói.
“ Vân Nhiễm, phái cô ta đi ám sát bất thành rồi, lại còn bị làm nhục như vậy nữa.” William chán nản.
“ Chúng ta xử lí như thế nào ?” Thủ hạ hiểu ý, nhanh chóng hỏi.
“ Kích hoạt con chip trong người cô ta, lặng lẽ thủ tiêu đi. Người đã mất giá trị thì không nên giữ lại.” William bình thản.
Thủ hạ nhận lệnh, đi giải quyết.
“ Vearly, nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào ?” William quay sang, hỏi người đang ngồi ung dung trên ghế.
“ Cứ để mọi chuyện tiếp tục như cũ.” Vearly lười biếng nói.
“ Nghe nói Mục Tử Kì cũng đến Trung Quốc rồi. Nếu cô ta chuyển sang giúp bên kia thì sao ?” William bỗng dưng hỏi, trong lòng là đang thăm dò.
Không ngoài dự đoán, ai đó đã kích động.
“ Tự tay tôi sẽ giết cô ta.” Vearly tàn nhẫn nói rồi cầm chiếc áo khoác đứng dậy rời khỏi.
William lạnh lùng nhìn ra phía bên ngoài, nụ cười nhếch lên.
Đứng giữa tình yêu và quyền lực, tình yêu hoàn toàn mất giá trị.
——
BNV: “ Gia nhớ mặt bọn đổ oan cho gia rồi đó, chờ đấy, có ngày gia tống hết vào hồ cá. Gia bực rồi.”