Phút giây em yếu đuối nhất, xin anh hãy ở bên em, không cần ngay trước mặt, chỉ cần anh lẳng lặng ở phía sau, để em biết được một điều rằng anh chưa từng rời xa em....
———-
Tháng tám lá vàng rơi trên con phố nhỏ. Tiêu Tiểu Diệp lái xe ra ngoại thành, cô dự định sẽ mua một căn nhà ở đó.
Nhân viên môi giới thấy cô, nhanh chóng đi tới, đưa cho cô tư liệu về các khu nhà ở gần đó.
Tiêu Tiểu Diệp đọc đến một chỗ thì dừng lại.
“ Ở chỗ này có rừng tử đằng sao ?” Cô hỏi.
Nhân viên kia gật đầu, “ Đúng vậy, nhưng mà sáu tháng trước đã có người mua rừng tử đằng ấy rồi, nghe nói anh ta mua để chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Nếu cô chọn căn nhà ở gần đó thì rất tuyệt, tuy nhiên giá cả không rẻ.”
Tiêu Tiểu Diệp cười nhẹ, “ Anh nhìn xem, tôi lái siêu xe đấy.” Cô nói xong thì chỉ về chiếc Jaguar màu trắng của mình.
Anh nhân viên gãi đầu, ngại ngùng.
Bọn họ di chuyển tới chỗ mà cô vừa chọn kia. Căn nhà này rất vừa lòng cô, cực kì, không khí thoáng đãng, có khu dân cư ở, an ninh tốt. Đặc biệt là nó gần chỗ tử đằng.
Cô kí hợp đồng lấy căn nhà này, chuyển một khoản tiền tới công ti môi giới.
Từ giờ, đây là nhà của cô.
Cô đứng trước cửa nhìn rừng tử đằng chỉ cách nhà 30m.
Không biết ma xui quỷ khiến gì, mà đôi chân cô tự động đi tới đó.
Tử đằng chưa có hoa, vẫn chỉ là hàng cây trơ trụi. Cô đi theo lối vào, lúc đi vào còn để ý tới một con Phantom đỗ ở trước, chắc là của chủ nơi này.
Đi tới giữa rừng, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một thân ảnh mặc đồ màu đen. Bộ âu phục tôn lên dáng vẻ cao lớn khoẻ khoắn của người mặc, nhưng bóng lưng kia có chút cô độc.
Tiêu Tiểu Diệp kinh ngạc, trực giác nói cho cô biết, đó chính là kẻ kia. Cô đứng sững ở đó, không tiến lại gần. Cổ họng bắt đầu có chút khàn.
“ Bạch...” Chưa kịp thốt nên lời thì người trước mắt đã quay lại.
Vẻ tiếc nuối hiện lên trong đáy mặt cô, người này, không phải là anh. Khuôn mặt này không phải. Người này ngoại trừ có đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng giống anh ra thì các đường nét trên khuôn mặt không có một chút giống. Tại sao, khí chất quen thuộc như vậy thế nhưng lại chẳng phải là anh...
“ Tiểu thư, cô cũng thích tử đằng ư ?” Anh ta nhìn cô, cười nhẹ rồi hỏi.
Giọng nói này, cũng không phải.
“ Tôi thích tử đằng.” Nhưng Tiêu Tiểu Diệp vẫn trả lời.
Anh ta tiến từng bước tới gần cô, “ Người mà tôi yêu cũng rất thích nó. Tôi đã mua mảnh đất này để tổ chức một hôn lễ lãng mạn cho cô ấy.”
Tiêu Tiểu Diệp gật đầu cười nhạt, “ Thế ư ? Người đàn ông mà tôi yêu hình như cũng thích tử đằng, trên người anh ấy thường có mùi hoa nhàn nhạt.”
Người đàn ông kia ngạc nhiên, anh ta giơ tay lên, đưa tới gần chỗ mũi cô, “ Mùi này ư ?”
Tiêu Tiểu Diệp hơi khó chịu với hành động đột ngột của anh ta nhưng khi ngửi thấy mùi tử đằng nhẹ thơm kia thì thần sắc tối lại. Đúng, là cái mùi hương này...
Cô gật đầu.
Anh ta bỏ tay xuống, “ Tôi thích tử đằng là vì vợ tôi thích nó.”
Tiêu Tiểu Diệp cười, có lẽ cái tên kia cũng sẽ trả lời giống người đàn ông này.
“ Cô kết hôn rồi sao ?” Anh ta nhìn chăm chú vào ngón tay áp út đeo nhẫn của cô.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn xuống tay mình, “ Đã từng thôi. Chiếc nhẫn này tôi không thể nào tháo nó ra được nên đành phải đeo nó.” Xin thề, đây là sự thật, cô đã từng thử tháo nhẫn ra nhưng không thể.
“ Ồ. Tôi cũng tặng cho vợ mình một chiếc nhẫn như vậy, đó là một lời nguyền, cho dù sau này chúng tôi có li hôn thì ngón áp út của cô ấy vẫn phải gắn liền với chiếc nhẫn cưới của tôi.” Anh ta nói, hình như khi nhắc đến vợ, thanh âm đều không nhịn được mà ôn nhu hơn hẳn.
“ À.” Tên kia chắc là không đoán được cỡ tay của cô nên mua cái nhỏ không vừa mới khiến cô không tháo được nhẫn, sẽ không có chuyện sâu sắc như vị trước mặt này đâu.
“ Tử đằng, tình yêu bất diệt. Tôi yêu em, đời đời không đổi.” Người kia bỗng nhiên thở dài rồi nói ra một câu.
Tiêu Tiểu Diệp nghe xong thì có chút nhức nhối trong lòng. Cô không thể ở lại nơi này thêm phút nào nữa, có chút đau đớn đang từng chút xâm nhập vào trái tim cô.
“ Xin lỗi, tôi phải đi trước, nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.” Nói xong thì quay người ngoảnh mặt đi, bàn tay đưa lên gạt nước mắt.
Cho tới khi thân hình cô rời khỏi tầm mắt, người đàn ông phía sau mới hạ nụ cười xuống. Đôi mắt hổ phách lay động ẩn chứa một chút khổ tâm.
Diệp, anh ở đây.
Diệp, thực xin lỗi.
Diệp, rất nhớ, rất nhớ em.
———
Đêm sao trời chuyển tối, trong căn phòng, Tiêu Tiểu Diệp vẫn theo thói quen gọi tới một số điện thoại. Cô đã thay số mới nhưng vẫn chẳng thể liên lạc được. Mỗi lần gọi tới đều là thông báo của tổng đài rằng số điện thoại gọi tới không khả dụng.
Nhưng lần này, đột nhiên khác, thế nhưng bên kia đổ chuông, chỉ tiếc là không ai bắt máy, sau đó là tin nhắn thoại.
Tiêu Tiểu Diệp trút bỏ kiêu ngạo, thanh âm nức nở.
“ Bạch Niên Vũ, rốt cuộc anh ở đâu ? Năm tháng nay, anh đi nơi nào ? Tại sao không gọi điện tới cho em dù chỉ một lần ? Thông báo với em một tin rằng anh ổn khó vậy sao ? Phút giây em yếu đuối nhất, xin anh hãy ở bên em, không cần ngay trước mặt, chỉ cần anh lẳng lặng ở phía sau, để em biết được một điều rằng anh chưa từng rời xa em. Vũ, em nhớ anh. Vũ, anh về đây đi, không cần giải thích chuyện tình nhân gì cả, em tin anh.”
Tin nhắn thoại chấm dứt, Tiêu Tiểu Diệp bó gối lại ngồi khóc.
Tại sao, em đã vứt bỏ đi kiêu ngạo của mình rồi mà anh vẫn chẳng thể quay lại bên em cơ chứ ? Lần này, em đã chủ động gọi cho anh, sao vẫn không bắt máy.
***
“ Thông báo với em một tin rằng anh ổn khó vậy sao ?”
“ Anh chưa từng rời xa.”
“Vũ, em nhớ anh.”
“Vũ, anh về đây đi, không cần giải thích chuyện tình nhân gì cả, em tin anh.”
Điện thoại vang lên tin nhắn thoại nức nở của ai đó.
Người đàn ông đó đứng quay người về phía cửa sổ, lẳng lặng nghe.
Những câu nói của cô, cứa nát vào trái tim anh, rất muốn, rất muốn tới ôm cô vào lòng, nói xin lỗi cô nhưng lại không thể.
Lần này, anh xin từ bỏ hoàn toàn.
Cốc...cốc...
“ Niên Vũ, là mẹ.” Ngoài cửa là thanh âm nhẹ nhàng của Tôn Lệ.
Bạch Niên Vũ mở cửa, Tôn Lệ đang đứng trước cửa, trên tay là li nước ấm.
Bà bước vào, đặt xuống bàn.
“ Có chuyện gì không mẹ ?” Anh hỏi.
Tôn Lệ gật đầu, “ Có chuyện.”
Bạch Niên Vũ kéo chiếc ghế nơi bàn trà ra cho bà, còn mình thì đi tới ghế đối diện.
“ Sáng nay mẹ gặp Tiểu Diệp, con bé dạo này sắc mặt không tốt.” Bà nhẹ nói.
Bạch Niên Vũ cũng thừa nhận, cô gầy đi, tinh thần kém hơn nhiều.
“ Con, có thể tới gặp nó một lần được không ? Con bé dường như rất nhớ con.” Ánh mắt bà nhìn về phía anh, như muốn tìm ra một tia dao động nhưng lại chẳng thấy gì.
Bạch Niên Vũ thở dài, “ Mẹ, con đã gặp cô ấy rồi.”
“ Con nghĩ con gặp một lần thì xong ư ?” Tôn Lệ chất vấn.
Anh cúi đầu không nói.
“ Niên Vũ, con có biết tại sao thượng đế lấy đi một cái xương sườn của đàn ông giấu đi mà lại không đánh dấu tên của người đó không ?”
Bạch Niên Vũ trầm ngâm.
“ Là để giữa hàng vạn người người phụ nữ, cho dù không biết đâu là của mình nhưng anh ta vẫn có thể dựa vào máu thịt của mình để nhận ra được chiếc xương sườn còn thiếu.” Tôn Lệ nói. “ Một đời người ngắn như vậy, tìm đúng người thì hạnh phúc, sai người, bất hạnh. Nếu đã tìm được thì phải hết sức bảo vệ tình yêu ấy bởi có thể cô ấy cũng là xương sườn của người khác.”
Nói xong, bà đứng dậy, đi ra khỏi phòng, để lại Bạch Niên Vũ trầm mặc ngồi đó.
“Vũ, mẹ không muốn con giống như ba con, buông bỏ tình yêu của mình để rồi hối hận, dằn vặt cả đời.” Trước khi rời đi, bà vẫn không quên lưu lại một lời.
——-
Tuệ Anh: má rất tốt phải không ? Moazzzzzz