Tổng Tài Phúc Hắc: Không Nên Yêu Anh

Chương 14: Chương 14




Dư Vũ Lam nằm trên chiếc giừơng êm ái trong phòng , cô lăn qua lăn lại không thể ngủ được ! "Ưm..." - Ngáp nhẹ một cái , không hiểu sao cô thấy rất khó ngủ , chợt cánh cửa phòng mở ra. Dư Vũ Lam giật mình , vội kéo chăn giả vờ ngủ. Bóng đen cao lớn bước chậm rãi đến bên giừơng , Đường Lãnh Phong ngồi bên mép giừơng , tim cô đập rất mạnh sợ đến nỗi phải nín thở.

"Tại sao lại nín thở ?" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười tà mị nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nhỏ bé kia , anh đã sớm nhận ra cô còn thức.

"... ...... ....." Dư Vũ Lam vẫn bướng bỉnh giả vờ ngủ.

"Em có thể chịu đựng được bao lâu ?"

Dư Vũ Lam mở mắt , đỏ mặt hỏi "Anh...vào đây làm gì ?"

Anh tự nhiên ngồi lên giừơng , kéo tấm chăn bông trên người cô ra , tỉnh bơ nằm xuống . Dư Vũ Lam giật mình "Anh làm gì vậy ?"

"Em còn hỏi sao ? Tất nhiên là đi ngủ rồi !"

"Sao không ngủ ở phòng anh !?"

"Không thích." - Quăng cho cô hai chữ ngắn gọn , Đường Lãnh Phong nhắm mắt mà ngủ , chẳng cần biết cô đang xấu hổ hay tức giận , anh cứ bình tĩnh mà nằm bên cạnh cô.

"Đường Lãnh Phong...mau tránh ra ! Đây là phòng của em , ai cho phép anh tự tiện đi vào hả ?" - Cô giận dỗi xua đuổi.

Quay mặt sang nhìn Dư Vũ Lam , từ tốn mà mở lời "Nhưng đây là nhà anh ! Anh muốn ngủ ở đâu cũng được."

Dư Vũ Lam giận đến bốc khói , chết tiệt , anh sao lại ngang ngược đến thế nhưng.... .......đây quả thật là nhà của anh....mà khoan đã....dù sao hiện tại đây cũng đã trở thành phòng của cô , cô phải có quyền chứ. Tính cách bướng bỉnh của Dư Vũ Lam không cho phép mình chịu thua anh , nên cãi lại "Anh đã giao căn phòng này cho em rồi , vậy thì em là chủ. Anh mau đi ra ngoài."

"Dù có giao cho em hay không thì đây vẫn là nhà của anh ! Hơn nữa....em có trả tiền để mua căn phòng này hay sao ?" - vẫn giữ bình tĩnh , Đường Lãnh Phong thích thú trả lời. Khiến cô ấm ức không thể chịu được , liền vùng vằng ngồi dậy "Được , nếu anh thích ngủ ở đây , thì em đi ra ngoài...hứ..."

"Oái..." Vừa định bước xuống giừơng , từ đằng sau cánh tay to khỏe của Đường Lãnh Phong , đã kéo ngược cô lại , khiến thân hình nhỏ bé ngã vào lòng anh . Dư Vũ Lam đỏ mặt hờn giỗi "Anh làm....ưm...." Đường Lãnh Phong nhanh chóng chặn cái miệng nhỏ xinh lại bằng một nụ hôn , cho nên mọi lời nói đều bị anh nuốt trôi hết . Đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy lưỡi cô , không quá khẩn trương mà tiến sâu vào cả hơi thở cũng bị anh chiếm đoạt , Dư Vũ Lam mở to mắt , hai tay đánh liên tục vào lồng ngực anh , muốn thoát khỏi anh ,nhưng lưỡi anh linh hoạt chui vào, vướng víu cô, làm cô không cách nào thoát ra, ngược lại đê mê lý trí, dần dần say đắm trong cái hôn này. Hồi lâu sau , Đường Lãnh Phong mới lưu luyến buông cô ra , ôm cô vào trong lòng , âm thanh trầm thấp khẽ vang lên "Anh muốn ôm em lúc ngủ ! Thật sự rất muốn ôm em vào lòng."

"... ...... ...." - Dư Vũ Lam không trả lời , anh nhíu nhíu mày buông cô ra , vừa cúi xuống thì bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên che mắt anh "Không....không được nhìn !"

"Tại sao ?" - Đường Lãnh Phong khó hiểu hỏi , đưa tay kéo tay cô ra

"Em đã nói là không cho anh nhìn mà !" - Dư Vũ Lam hét lên , vừa đúng lúc anh đã kéo tay cô ra khỏi mặt , đôi mắt chợt mở căng ra . Người phụ nữ trước mặt anh....quả thực rất đẹp...Khuôn mặt đỏ ửng , đôi mắt to tròn nhìn anh , dù cho cô không thấy được gì , nhưng sâu trong ánh mắt vẫn xuất hiện hình bóng của anh , mái tóc màu hạt dẻ xõa trên gối . Áo ngủ bị trượt xuống , nơi đẩy đà của cô thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo mỏng , có lẽ vì bị anh hôn quá lâu nên mặt cô càng đỏ hơn , Dư Vũ Lam lúc này rất quyến rũ gần như đã mê hoặc anh. "Anh.... .....em....em ra ngoài !" - Dư Vũ Lam bối rối đẩy anh ra , nhưng Đường Lãnh Phong lại giữ cô lại đè xuống giừơng . Cô sợ hãi hỏi "Anh....muốn làm gì ?"

"Em thử nghĩ xem !" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười gian ác cuúi người xuống bên tai cô thổi khí , hơi thở anh nóng bỏng gần như muốn thiêu rụi cô , Dư Vũ Lam run nhẹ một cái "Em...làm sao biết được ?"

"Em còn có thể giả vờ không biết sao ?" - Anh cắn nhẹ vành tai đang đỏ ửng , cô phát 'ưm' rất khẽ , khuồn mặt càng thêm đỏ .

"Đừng lo , anh sẽ dịu dàng với em !" - Lời nói ngon ngọt vang lên bên tai , Dư Vũ Lam vốn đã bị anh mê hoặc từ lâu nhưng vẫn cứng đầu chống đối "Không được , em không muốn ! Buông em ra !"

"Em không muốn !? Vậy anh sẽ làm em muốn !" - bàn tay luồng vào trong áo ngủ rộng thùng thình của cô, chơi đùa vỗ về. Cô càng chống đối, Đường Lãnh Phong càng sờ hăng hai hơn. Tỉ lệ lớn nhỏ, mềm mại của cô đều làm cho anh rất hài lòng, sờ rất thoải mái, không nỡ buông tay. Dư Vũ Lam thở dốc , yêu kiều rên lên !

"Lãnh Phong....dừng lại !"

Chặn luôn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, kéo tay cô ra, đặt ngay ở nơi đang sưng vù của mình, hai mắt đỏ hoe nhìn cô. "Em có cảm nhận được không? Anh bây giờ muốn em!"

Vừa dứt lời, anh liều kéo cao áo ngủ của cô lên, cắn một cái vào nụ hoa đáng yêu của cô, ở trên đó xoay tròn dịu dàng liếm mút, nó đưa đến cảm giác như có từng luồng điện làm cho cô tê dại, làm cô quên hết mọi chống trả.

Đầu óc của cô bị chiếm giữ, bị lấp đầy bởi ham muốn, ở dưới càng ngày càng nóng.

Một bàn tay của Đường Lãnh Phong xoa nơi nữ tính của cô, bàn tay ngay lập tức ẩm ướt , liền nở nụ cười xấu xa. "Em xem, em còn muốn hơn cả anh.... ....."Dư Vũ Lam xấu hổ , khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín , trách ngược lại anh "Là anh cố tình....ưm....." Ngón tay đâm sâu vào vùng cấm địa , thong thả trêu đùa , lúc chậm lúc nhanh . Cô mở to mắt , hai tay che miệng lại không cho những âm thanh dâm dục kia phát ra. Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười "Tại sao phải che miệng ?" Cúi người liếm bàn tay của cô , Dư Vũ Lam giật mình , theo phản xạ mà buông tay ra , lợi dụng thời cơ anh đưa lưỡi mình vào miệng cô , hôn thực sâu hút hết mật ngọt trong miệng cô . Phía dưới , ngón tay thon dài rút ra , vật nam tính của anh cũng bắt đầu xâm nhập . Dư Vũ Lam siết chặt lấy anh , cắn chặt môi dưới .

"Ưm.... ......em chặt quá.... .....Lam Lam....thả lỏng !" Đường Lãnh Phong bây giờ hoàn toàn chìm đắm, không thể kiểm soát được tốc độ, động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh,giống như không đâm thủng cô thì không ngừng nghỉ. Tiếng hét rít qua từng kẽ răng , cô thở dốc , ở dưới thân thể anh mà vặn vẹo , đầu óc choáng váng chỉ biết gọi tên anh "Ưm....Lãnh....Phong !"

"Gọi tên anh !" - Hơi thở Đường Lãnh Phong cũng chậm lại , cúi xuống bên tai cô thì thầm , mồ hôi nhỏ từng giọt.

"Ph....Phong !" - Hai cánh tay mảnh khảnh leo lên cổ anh , Đường Lãnh Phong ôm chặt lấy cô , lực chạy nước rút ngày càng nhanh , ánh trăng mờ ảo bên khung cửa chiếu rọi lên khuôn mặt nhỏ bé của cô đẹp đến mê người khiến dục vọng tham muốn cô càng cao như lấp đầy lí trí anh.

"Lam Lam....anh yêu em ! Anh yêu em.......!"- Lời mật ngọt biến mất trên đôi môi mỏng khiêu gợi của Đường Lãnh Phong , cùng lúc đó cô ôm anh đi đến thiên đường....

Sóng gió trôi qua , Dư Vũ Lam nằm trong lòng anh giận dỗi. Đường Lãnh Phong vuốt mặt cô , nỉ non nói "Còn vương vấn sao ?"

"Vương cái đầu anh ! Hứ...." - Cô thụi một đấm vào lồng ngực rắn chắc , bặm môi trả lời.

"Lam Lam...."

"Chuyện gì ?"

"Lam Lam..."

Cô cau mày khó hiểu "Em vẫn đang nghe mà !"

"Anh yêu em , vạn kiếp luôn yêu em , Lam Lam......." - Câu nói của anh khiến cô chợt sững người , sống mũi cay cay , rúc đầu vào lồng ngực anh , nước mắt chợt lăn dài "Em cũng yêu anh !"

Vòng tay chắc khỏe ôm chặt lấy cô như không còn một kẽ hở "Sau này đừng rời xa anh nữa , được không ?"

"Vâng !" - Cô mỉm cười , hai người cùng nhắm mắt lẳng lặng chìm vào giấc ngủ !

--- ------ -----

Sáng sớm , ánh nắng ban mai dần hé lộ sau tấm rèm cửa , Đường Lãnh Phong ngồi dựa vào giừơng , để đầu cô gối lên chân mình , ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Dư Vũ Lam.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hồng hào của cô , Dư Vũ Lam nhíu mày , thật lâu sau đó mới mở mắt ra . Ánh mặt trời hôm nay đột nhiên trở nên thật ấm áp , khẽ phủ lên tán lá non bên ngoài cửa sổ sát đất . Lắng tâm nghe , có thể nghe được tiếng chim hót. Lần đầu tiên cô thấy ban mai lại ấm áp và dễ chịu như vậy . Paris hôm nay thật đẹp.... Cô ngồi dậy , dịu đôi mắt ướt nhẹp , vô tình thấy vẻ mặt tuấn tú rạng ngời của anh "Phong...ưm..." - Chợt nhận ra trên người không một mảnh vài che thật , liền gập người xuống đè lên người anh . Đường Lãnh Phong mỉm cười "Chào em !"

"Chào anh !" - Dư Vũ Lam ngước mặt lên nhìn anh , vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc . Đôi mắt híp lại , trong mắt còn hiện ý cười hai gò má ửng hồng . Cô xinh đẹp hệt như thiên sứ . Trong thoáng chốc , Đường Lãnh Phong cứ ngỡ cô không phải người , mà là tiên nữ hạ phàm....

Anh đưa tay đè gáy cô , ép vào lòng mình , quay mặt sang chỗ khác , anh cũng không phát hiện ra mặt mình đang đỏ ửng. "Thật là.......tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó !?" Dư Vũ Lam khó hiểu ngước mặt lên , đưa mắt nhìn anh "Sao mặt anh lại đỏ như vậy ?"

"Làm gì có !" - Anh vội phủ nhận . Dư Vũ Lam cười hì hì "Haha....chắc không phải là anh đang xấu hổ đó chứ !?"

"Em dám chọc anh ?" - Đường Lãnh Phong áp tay vào mặt cô , nở nụ cười gian ác nhìn cô.

"Em...em...không có chọc anh , em chỉ nói sự thật thôi !" - Khuôn mặt cô đỏ ửng , vội né tránh anh. Đường Lãnh Phong chợt sững người , cô thấy anh đỏ mặt !? Vậy có nghĩa là..."Lam Lam , em vừa nói gì ?"

"Em nói là nói đúng sự thật !"

"Câu trước !"

"Khuôn mặt anh đỏ ửng !"

"Em có thể thấy được rồi sao ?"

"Phải rôôi..." - Cô bất ngờ , đã thấy được rồi . Cuối cùng cô cũng đã thoát khỏi bóng tối . Cả đời này không cần phải nhờ người khác giúp đỡ . Đường Lãnh Phong vui mừng , ôm cô vào lòng, cô đã có thể nhìn thấy. Anh xoa đầu cô , nỉ non nói "Lam Lam...anh yêu em!"

Dư Vũ Lam mỉm cười , dòng nước mắt lăn dài , rúc đầu vào lồng ngực anh , khẽ cất tiếng "Em cũng yêu anh !"

--- ------ ---

"Tiểu thư , cô thấy lại rồi sao ? Thật hay quá !" - Tiểu Đào nắm lấy tay cô vui vẻ nói.

"Ừ !" - Cô dịu dàng trả lời

"Phải rồi , Lãnh Phong . Tôi vừa nghe trợ lý Mã nói , Quách đổng đang làm loạn ở công ty." - Hoàng Phủ Lâm vỗ vai anh , khuôn mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

"Làm loạn !?"

"Phải , ông ta tự ý lấy tiền công ty đem đi đấu thấu những thứ vô nghĩa , còn dám lén bán cổ phần của công ty."

"Hừm...ông ta to gan hơn tôi nghĩ...." - Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười hời hợt , thực không ngờ người của anh lại dám làm phản , xem ra anh phải nhanh chóng trở về Đài Loan thôi... Cặp đồng tử đen láy chùn xuống , chợt xuất hiện một tia lạnh lùng khiến người khác sợ đến nễi ngay cả thở cũng không dám. Cả khuôn mặt như đen hết một nửa đủ biết anh đang tức giận đến mức nào...

"Phong...." - Cánh cửa chợt mở ra , cái đầu nhỏ bé ló ra , theo giọng nói ánh mắt của anh hướng ra cửa , mọi tức giận thoáng chốc đều biến mất trong không trung thay vào đó là khuôn mặt vô cùng dịu dàng "Lại đây !"

Dư Vũ Lam bước chậm rãi đến gần anh , cánh tay rắn chắc vươn ra kéo cô ngồi lên đùi mình , nỉ non hỏi "Tìm anh có chuyện gì sao ?"

"Ưm...vừa nãy có nghe anh nói sẽ trở về Đài Loan."

"Không cần vội , nếu em muốn ở lại đây chơi thêm vài tháng cũng được!" - Đường Lãnh Phong mỉm cười dịu dàng , điểm nhẹ lên má cô một nụ hôn.

"Phong....ở công ty có chuyện sao ?" - Dư Vũ Lam ngập ngừng hỏi , không phải cô nghe lén mà vì vừa đi tới phòng cảu anh thì đã nghe thấy nên định gõ cửa đi nhưng sợ làm gián đoạn chuyện của anh và Hoàng Phủ Lâm.

"Ai da....gọi tên thân mật như vậy sao , thật là...tôi chịu không nổi cảnh tượng kinh khủng này đâu . Hai người cứ tự nhiên ha." - Hoàng Phủ Lâm rùng mình một cái , sao bọn họ có thể đứng trước mặt anh mà thân mật như thế thật là kinh dị...Anh lắc đầu bỏ ra ngoài , trước khi đi đến cửa cũng không quên buông lời trêu chọc cô "Vũ Lam...thân mật quá coi chừng cậu ta nổi thú tính đấy !"

Cô chợt đỏ mặt , Đường Lãnh Phong bật cười , áp tay vào mặt cô , cưng chiều nói "Em muốn ở lại Paris bao lâu cũng được , đừng lo."

"Không cần , em muốn về Đài Loan."

"Không phải em rất thích Paris sao ?"

"Em muốn về nhà !" - Cô ôm cổ anh , nhẹ giọng trả lời.

"Được , ngày mai chúng ta sẽ về Đài Loan."

"Ừm...Trước kh đi em muốn gặp Vương Trấn !"

"Em muốn sao cũng được , tùy em quyết định." - Đường Lãnh Phong nhéo nhẹ má cô , híp mắt nói.

--- ------ ------

Ngày hôm sau , khi đã chuẩn bị hết hành lí , Đường Lãnh Phong lái xe đưa Dư Vũ Lam đến nhà Vương Trấn. Đứng trước cửa , cô đưa tay bấm chuông cửa , bấm rất nhiều lần nhưng không có người trả lời. Dư Vũ Lam nhíu mày , không lẽ anh đi vắng.

"Lam Lam..." - Đường Lãnh Phong cất tiếng , đưa cho cô bức thư trên tay. " Anh thấy trong hộp thư. Là của em." - Cô đưa tay cầm lấy , những dòng chữ được viết rất rõ ràng .

Tiểu Lam , khi em đọc bức thư này anh đã rời khỏi Pháp . Anh muốn đi du ngoạn khắp nơi . Em đừng lo , anh không cảm thấy buồn nữa đâu . Phải rồi , khi nào hai người làm đám cưới nhớ gửi thiệp cho anh. Tiểu Lam....cảm ơn em trong một năm qua đã luôn bên anh !

Giọt nước lấp lánh rơi xuống bức thư , làm nhòr đi vài chữ. Đến phút cuối anh vẫn cảm ơn cô !? Đường Lãnh Phong ôm cô vào lòng , bàn tay nhỏ nhắn siết lấy áo anh nức lên từng tiếng , cô nợ Vương Trấn rất nhiều.

Máy bay cất cánh đưa cô rời khỏi Paris trở về với Đài Loan . Nơi cô và Đường Lãnh Phong gặp mặt nhau.... ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.