Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 104: Chương 104: Cuối cùng cũng mất đi




“Ba” một tiếng, súng theo trong tay hắn rơi xuống, Tình Không nghe không được tiếng gì, máu của Mark vẫn không ngừng chảy, Tra Lý đem hòm y tế đến, Hàn Húc rất nhanh sơ cứu cho nó, Tình Không cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Mark, nhìn Hàn Húc băng bó miệng vết thương, nhưng nó từ lúc ngã xuống đến giờ không hề nhúc nhích.

Cô nghe thấy rõ lời Hàn Húc nói, bởi vì vậy ngày đó anh ta có nói với cô, nhóm máu của cô trân quý, cô tốt nhất nên rời đi, nhưng cô lại không làm vậy!

Lôi Ân không giết cô, bởi vì máu của cô và Sơ Tình giống nhau, cho nên……

Hắn tìm được người có nhóm máu hắn cần!

“Thế nào? Nó không sao chứ?”

Mark được khiêng đi, trong bụng nó vẫn còn viên đạn, Tình Không khẩn trương nhìn Hàn Húc, nhìn động tác thuần thục xử lí vết thương của anh ta, chân mày cô nhíu lại cũng giãn ra một chút.

“Lúc trước hình như bị ngộ độc thức ăn, viên đạn cũng không nhằm vào vị trí quan trọng, nó rất thông minh, không hổ là sủng vật điện hạ huấn luyện!”

Hàn Húc sờ sờ bộ lông của Mark, một phát súng kia của Lôi Ân, vốn không bắn vào yếu điểm.

Khoé môi anh ta cong lên, có lẽ ngay cả bản thân Lôi Ân cũng không có phát hiện, đây là hắn lần đầu tiên hắn bắn chệch!

“Không có việc gì là tốt rồi!” Tình Không thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn hướng phía sau, Lôi Ân đã đi mất, Dịch Hàn cũng đi rồi.

Hàn Húc đem Mark trở về chỗ của nó, Tình Không vẫn đi theo, Hàn Húc luôn miệng cam đoan với cô Mark không sao cả, bất an trong cô theo đó mới từ từ biến mất.

“Điện hạ tạm thời sẽ không động đến cô, nếu cô đủ thông minh, đừng nên cứng đầu với cậu ấy nữa!”

“Cô nên học theo Sơ Tình, đàn ông thích nghe lời phụ nữ mềm mỏng, cho dù cô có phạm lỗi như thế nào anh ta cũng sẽ không phạt cô quá nặng!”

“Tình Không, cô đừng từ bỏ hy vọng sớm như vậy, được không?”

Đứng ở lập trường của Hàn Húc, anh phải ủng hộ Sơ Tình mới đúng, nhưng anh ta không làm vậy.

Anh ta luôn nhắc nhở Tình Không, cô cảm kích anh, nhưng lời này của anh, cô làm theo không được.

Nàng không nghĩ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nàng đối Lôi Ân động tâm, nhưng là ở hắn hoài nghi của nàng thời điểm, hắn cầm thương chỉ vào của nàng thời điểm, hắn muốn giết mark thời điểm, nàng cũng đã đối hắn hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn ôn nhu, đối nàng mà nói đều là tàn nhẫn.

“Hắn sẽ không còn muốn giết tôi nữa đúng không?”

“Hàn Húc, cảm ơn anh đã nói cho ta biết điều này……” Tình Không ngồi xổm xuống bên cạnh Mark, mắt hồng hồng, trên mặt không còn sự bi thương như vừa rồi.

Hắc Ngân Thánh từng nói qua với cô, không cần vì đàn ông mà rơi lệ, nhưng hiện tại, cô rốt cục hiểu được, là vì không đáng!

“Tôi còn chưa thấy qua phụ nữ nào cứng đầu cứng cổ như cô!” Hàn Húc lắc đầu thở dài, anh có tư tâm, nếu Lôi Ân không định giết Tình Không, anh cũng sẽ không đem chuyện Tình Không và Sơ Tình có cùng nhóm máu nói ra, bởi vì anh ta không muốn nhìn cô chết.

Nhưng sự việc phát triển ngoài dự đoán của anh.

Sơ Tình phải đến tối ngày hôm sau mới tỉnh lại, người đầu tiên cô gái nhìn thấy chính là Lôi Ân. Đôi mắt màu hổ phách của hắn che kín bởi màu máu, trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh sang đèn từ ngoài hắt vào, chiếu lên sườn mặt của hắn, cô nhìn không quá rõ ràng.

Cô vừa cử động, thân thể đau đớn như bị xé rách.

“Đứa nhỏ, có phải…. hay không đã không có……” Sơ Tình lấy tay sờ lên bụng mình, nơi đó vẫn còn đau âm ỉ.

Mấy ngày qua cô vẫn luôn cảm thấy không ổn, biết rõ bản thân mình không nên như vậy, nhưng cô không khống chế được, cô muốn giữ lại cục cưng, cũng muốn giữ hắn.

“Sơ Tình, đừng như vậy!” Lôi Ân đau lòng, bàn tay đưa lên mặt giúp cô lau đi những giọt nước mắt, Sơ Tình khóc càng thêm thương tâm.

“King, em thật vô dụng, ngay cả cái đứa nhỏ cũng không giữ được, anh giận em lắm đúng không?”

Tay cô bị hắn gắt gao nắm chặt, chạm lên ngực hắn, hắn hôn nhẹ tóc cô, chậm rãi trấn an, “Chỉ cần em không sao thì tốt rồi!”

“Thực xin lỗi!” Cô nức nở ghé vào trong lòng hắn, thân thể kịch liệt rung động, sống áo trước ngực Lôi Ân ướt sung, hắn cảm thấy càng thêm đau lòng, “Không phải của em sai, Sơ Tình, mặc kệ có đứa bé hay không, anh cũng đều yêu em!”

Cô là người phụ nữ hắn dùng cả sinh mệnh để bảo hộ, Sơ Tình là người không ai có thể thay thế, cô là độc nhất vô nhị.

Lôi Ân liều mạng thuyết phục chính mình, là như vậy, hắn đáng lẽ ra nên đối xử với cô tốt hơn một chút nữa……

Tình Không bị Lôi Ân nhốt xuống tầng hầm, nơi đó thực lạnh lẽo, còn không có đồ đạc gì.

Ngực đau, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, bên trong một màn hắc ám, cô cái gì cũng đều nhìn không tới.

Chỉ cần trong lòng nghĩ, Mark còn sống, cô liền cảm thấy đáng giá.

********

Cốc Vân đi ra biệt thự, khi nhìn thấy bên ngoài có bóng người đi tới, bà lặng lẽ tiêu sái đi qua, sau đó gọi lại cô ta lại.

“Cô cầm trong tay cái gì?”

Người tới vừa thấy Cốc Vân, lập tức cúi đầu, sau đó nhỏ giọng nói, “Là thuốc mà bác sĩ Hàn kê cho Mark!”

“Con súc sinh kia sao!” Cốc Vân trong lòng thầm mắng, lần trước nó cào mặt bà bị thương, đến bây giờ trên mặt vẫn còn lưu lại sẹo, Cốc Vân sớm đã muốn giết Mark.

“Đưa thuốc cho tôi, cô đi đi!” Cốc Vân đưa tay, vẻ mặt đáng sợ đoạt lấy bát thuốc trong tay người hầu, lại hung tợn cảnh cáo, “Chuyện này không được nói ra ngoài, biết không?”

“Dạ, tôi hiểu, Vân di!” Cô gái yên lặng thối lui, sau đó thấy khóe miệng Cốc Vân tươi cười âm hiểm.

********

Tình Không bị cái lạnh trong tầng hầm làm cho tỉnh lại, hai bàn tay run lên, hô hấp hỗn loạn.

Giống như lần trước cô rơi xuống hang rắn, loại cảm giác muốn thét lên xin giúp đỡ, nhưng thân thể cứng nhắc không làm gì nổi.

Trong không khí có âm thanh nhè nhẹ truyền tới, cô liều mạng kéo chặt áo, dùng sức hô hấp.

Cũng một lần kia, Mark phát hiện cô gặp nguy hiểm, cho nên gọi Dịch Hàn tới cứu cô.

Ngay khi cô vùi đầu vào gối, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa kịch liệt, Tình Không tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng va chạm mỗi lúc một lớn, còn có tiếng tang ngao quen thuộc.

Là mark!

Trong long cô căng thẳng, lập tức đứng dậy dát mặt vào cửa sắt, khổ sở trong long hít thở không thông.

Nó còn đang bị thương, sao có thể đến đây?

“Mark, đừng đập cửa, chị không sao, em mau rời đi, được không?” Tình Không lấy tay vỗ cửa sắt, một ít gỉ đâm vào tay cô, cô cũng không cảm thấy đau.

Trả lời cô, vẫn là tiếng đập cửa kịch liệt, còn tiếng Mark thở dốc càng ngày càng thấp, hơi thở như vậy, giống như nó đang khó chịu.

Nó có phải xảy ra chuyện?

Nghĩ như vậy, Tình Không càng thêm khó chịu trong lòng, nhưng ngoài cửa sắt náy, không có cửa khác, không có lệnh của Lôi Ân, ai cũng không thể thả cô ra ngoài được.

“Mark, Mark……” Tình Không nghe tiếng kêu của nó mỗi lúc một yếu ớt, giống như ý thức đang dần mất đi.

“Ngao……” Cuối cùng một tiếng kêu thật lớn vang lên sau cánh cửa, Tình Không nhìn trên cửa sắt bị mở toang một cái, Mark cả người đầy máu ngã trước mặt cô. Tình Không biết, giờ khắc này, cô thật mất đi nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.